Hai vợ chồng thấy bốn phía không có người, lúc này Chu Lan Quyên mới đau lòng: "Vừa rồi đến chỗ thím Lâm lấy mấy quả trứng gà, đợi lát nữa phải ăn để bổ sung chất, ngày mai ông nghỉ một ngày đi, việc đồng áng cứ để tôi lo, đừng làm tổn thương thân thể.
”"Haizzz, không sao đâu.
"Quả thực Tô Quốc Thịnh rất vui vẻ liền nói: "Đợi lát nữa nói với mẹ con bà một chuyện vui, sau này chúng ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp rồi.
”"Chuyện vui gì?""Đợi lát nữa tôi sẽ nói sau.
Đúng rồi, lúc trong đội sắp xếp vốn nói có thể đi bệnh viện để đổi lấy ba mươi đồng, tôi nghĩ cơ hội khó có được, nên để bọn họ rút thêm một chút, lấy thêm năm đồng.
”Tô Quốc Thịnh vừa nói vừa đưa số tiền còn lại cho Chu Lan Quyên: "Lần này đã có tiền học phí, cũng an tâm rồi.
”Chu Lan Quyên thở dài, nếu không phải vì học phí, nhà ai nguyện ý đi bán máu chứ.
Thấy bà ấy như thế, Tô Quốc Thịnh cũng không vui, tức giận nói: "Bà thở dài cái gì, không phải tôi vẫn tốt sao, cứ coi như nhặt được tiền đi, không có việc gì không có việc gì, vẫn khỏe lắm?"Tuy nhiên, Tô Quốc Thịnh vẫn lẩm bẩm trong lòng: Chỉ là đầu hơi choáng váng tý thôi.
Hai vợ chồng cũng không nói nhiều, về phòng ăn cơm.
Lúc hai người tiến vào, Tô Hân đã bưng thức ăn lên bàn, ba chị em chờ cha mẹ ngồi vào, lúc này mới cầm bánh màn thầu chuẩn bị ăn.
Duy chỉ có bốn quả trứng tròn tròn ở giữa không có bất kỳ người nào nhúc nhích.
Cha Tô khẽ chậc chậc, cầm trứng gà chia cho vợ và con mỗi người một quả: "Mau ăn đi, trứng nguội rồi ăn sẽ không ngon đâu.
”Nhìn môi cha đã trắng bệch, ba chị em nào dám động.
"Cha, con không thích ăn trứng gà, sợ nghẹn ạ.
" Tô Hân mặt không gợn sóng.
"Cha, ở trường con đã ăn đến phát ngán rồi, cha ăn đi.
" Tô Thành cũng tùy tiện, chẳng hề để ý.
"Cha, con cũng không thích ăn trứng gà, ăn vào cả người sẽ ngứa ngáy.
" Tô Vũ nói rất là nghiêm túc.
“Aiya, mấy đứa nhỏ này sao còn kén ăn thế chứ.
”Lúc đầu cha Tô có chút buồn bực, mấy năm trước khi nghèo cũng đều phải ăn rễ cây, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, con nhà mình không kén ăn mà.
Ông ấy nhíu mày quan sát ba chị em, bỗng dưng tim căng thẳng.
Chẳng lẽ bọn nhỏ đã biết rồi.
Ông ấy nhìn về phía Chu Lan Quyên, bà ấy khẽ lắc đầu.
Tô Quốc Thịnh trầm mặc một lát, đột nhiên cầm lấy bốn quả trứng gà bắt đầu lột vỏ.
Mặc dù không biết bọn nhỏ làm sao biết được, nhưng cũng không vạch trần ông ấy, sợ khiến ông ấy mất mặt.
Haizzz, quá hiểu chuyện rồi.
Ông ấy hít sâu một hơi, bóc vỏ trứng gà xong bỏ vào bát của từng người một.
"Mặc kệ các con có thích ăn hay không, trứng gà có dinh dưỡng, các con phải ăn.
Hơn nữa qua một thời gian nữa, đừng nói là trứng gà, mỗi ngày đều có thể ăn thịt rồi.
”Vợ chồng mấy chục năm, trong lòng Chu Lan Quyên biết tính của Tô Quốc Thịnh, chuyện đã quyết nhất định sẽ không lay chuyển được, chỉ đành bẻ một nửa quả trứng ra cho Tô Quốc Thịnh.
"Ăn hết đi.
"Bà xã đại nhân đã lên tiếng, Tô Quốc Thịnh cười hắc hắc, bỏ hơn phân nửa còn lại vào trong miệng.
Ba chị em học cách cũng bẻ một nửa quả ra, chia phần còn lại cho cha.
Trong lòng Tô Quốc Thịnh chua xót, không muốn bầu không khí sầu não như vậy, nhớ tới hai chuyện lớn của ngày hôm nay, vội vàng chuyển đề tài: "Hôm nay có hai chuyện lớn muốn thương lượng với gia đình mình.
”"Chuyện thứ nhất, cha các con đã tìm được việc làm rồi, mấy ngày trước bác của các con quen biết một quản đốc, nghe nói thầu một công trình lớn, cần rất nhiều công nhân.
Nghe nói làm tốt, một tháng có thể kiếm được bốn năm mươi đồng đó.
”.