----Năm đó ông cụ hơn ba mươi xuất ngũ đổi công tác, về làm đội trưởng đội sản xuất, có tiền lương còn có tiền trợ cấp bộ đội, là một người đàn ông vàng, rất nhanh cưới được một cô gái ngoan hiền, nhiều người đánh giá cao, cưới được một năm thì sinh được đứa con trai mập mạp.
Bây giờ Lưu Xuân Phương cũng đã trở thành mẹ chồng của một cô gái trẻ, nhưng bà ta bây giờ cũng chỉ mới hơn bốn mươi, hai vợ chồng là điển hình của chồng già vợ trẻ, nhưng Bí Thư Chi Bộ họ Tô cũng không phải đàn ông yêu vợ vô lý như trong tiểu thuyết, mà bà Lưu cũng không phải vợ yêu được yêu chiều.
Đại khái đem tất cả thu nhập của gia đình cho người vợ chi tiêu, mọi việc lớn nhỏ trong nhà do người phụ nữ làm chủ, chính là nét lãng mạn của thời đại này.
Chỉ riêng thu nhập của Bí Thư Chi Bộ họ Tô, bằng hai đến ba lao động cường tráng của nhà bình thường, Lưu Xuân Phương cũng không chịu lạc hậu, lo liệu việc nhà, trồng rau nuôi gà mọi thứ không thiếu, cuộc sống trong nhà không ngừng tốt lên.
Sau này con cái trong nhà lớn lên, cơm ăn áo mặc của mấy anh em ngày càng lớn dần, anh cả nhà họ Tô mười sáu bảy tuổi tốt nghiệp cấp 2 đã quay về thôn trồng trọt, lúc ấy anh ta ăn nồi lớn để kiếm điểm công, người cao gần một mét tám, sức khỏe như trâu nên anh ta dễ dàng lấy được 12 điểm công, thành công làm cho đời sống của nhà họ Tô nâng lên tầm cao mới, bởi vậy nguyên chủ Tô Tiểu Mĩ trở thành người duy nhất trong thôn chưa từng phải ra đồng.
Vài năm trở lại đây trong thôn hưởng ứng lời kêu gọi làm ruộng khoán của nhà nước, làm được bao nhiêu đều do chính mình, hộ nào cũng khí thế hừng hực, Lưu Xuân Phương và vợ chồng con trai cả ra sức khai khẩn ruộng đất, thu nhập tăng nhiều, có vẻ sắp vượt qua Bí Thư Chi Bộ họ Tô.
Hiện tại lại có thêm dâu cả nhà họ Tô, không chỉ thêm nhiều đất sản xuất, gia cầm gia súc cũng được nuôi dưỡng với quy mô gấp đôi, có thể tưởng tượng, thu nhập của Bí Thư Chi Bộ họ Tô sẽ sớm bị bọn họ vượt qua, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đúng là xuyên vào gia đình như vậy, Tô Hoài Cẩn mới có cơ hội lựa chọn.
Nếu không, biến thành cô gái nào khác trong thôn, cô chỉ có thể, ngày mùa đi theo mọi người gặt lúa, đồng thời còn phải lo ăn uống cho cả nhà, một người hận không thể chia làm hai, mỗi ngày bận rộn như đội cảm tử, đã vậy còn có thể không được ăn no.
Quả thực nó đáng sợ hơn cả một câu chuyện kinh dị, Tô Hoài Cẩn cũng không dám tưởng tượng cuộc sống như vậy.
May mắn cô là Tô Tiểu Mĩ, mà không phải Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hoa gì đó.
Mấy ngày qua quan sát các chị bé trong thôn, lần đầu tiên trong đời Tô Hoài Cẩn cuộc sống thật hạnh phúc.
Con người thật sự là những sinh vật kỳ lạ, chỉ một tháng ngắn ngủi, cô đã thành công từ bỏ thói quen danh môn mười mấy năm, kiểu tóc, trang điểm, móng tay, cứ khi ra khỏi cửa là cô phải chuẩn bị từ đầu đến chân, toàn bộ quên hết, cho dù cô đi chân đất, ngoáy mũi, đầu tóc rối bù, cô vẫn xinh nhất thôn.
Sa đọa một hồi cũng được, sa đọa luôn cũng tốt.
Tô Hoài Cẩn có hơn 10 năm chỉn chu, ngày càng thích cảm giác buông thả này, giống như cô đã xuyên qua về nơi hạnh phúc.
Cô học sinh họ Tô cho phép buông thả, sáng nay rời giường còn chưa kip thay quần áo, chỉ mặc một chiếc "Áo ngủ" bằng vải bông nhiều màu sặc sỡ bên ngoài vải bông, dùng ngón tay chải tóc và buộc lại thành tóc đuôi ngựa, sau đó đi thẳng vào phòng bếp, mặt cũng chưa rửa, răng cũng chưa đánh, giành giật từng giây làm bữa sáng cho cả nhà.
Tự cô cảm động rơi nước mắt với công việc khó khăn này.
.