----Tại sao, cô biết mặt chữ trong sách giáo khoa của nguyên chủ, nhưng xem không hiểu?Chẳng lẽ cô phải bắt đầu ôn tập lại năm nhất, à không, thậm chí là trung học cơ sở?Vậy không phải ôn tập, mà là khai trời mở đất!Căn nhà bị dột sau đêm mưa, Tô Hoài Cẩn chịu đả kích sâu sắc, đột nhiên cô phát hiện ra một sự thật tàn khốc —— sau khi cô xuyên qua, cô học được sự cần cù và thật thà của nguyên chủ, ở nhà giặt quần áo nấu cơm, xong rồi còn tận dụng thời gian rảnh nghiên cứu máy may, cố gắng kiếm thêm thu nhập, nhưng cô không vì vậy mà có ngày sung túc, ngược lại ngày càng gian khổ, thời gian rảnh rỗi còn sót lại đều dùng để học tập.
Đâu có chuyện càng cố gắng càng may mắn, tại sao thế giới này lại tàn nhẫn đối với cô như thế?Cứ như vậy, Tô Hoài Cẩn vừa nghi ngờ cuộc sống, vừa không thể không chấp nhận số mệnh.
Đoán trước đến kết quả này nên bà Lưu im lặng quan sát, đếm ngược thời gian.
Nhưng dần dần, bà ta phát hiện kết quả mong chờ, dường như ngày càng xa vời.
Bà Lưu sững sờ không thể tin nổi, đứa con gái nhỏ hết ăn lại nằm kia, mỗi ngày khóc lóc than thở học hành khiến cô khổ sở, vẫn có thể học được khoảng 4 giờ dưới sự giám sát của ba cô.
Bàkhông biết rốt cuộc nó học như thế nào, nhưng nghị lực của con gái đã khiến bà ngây người.
Chính Tô Hoài Cẩn cũng không tin được, đại khái là sức mạnh của niềm tin, cùng với kết quả thành tích không tốt sẽ bị bắt kết hôn, dường như học tập không quá khổ sở.
Cho nên học tập sa sút đến mức chỉ còn một viên pin, cô cũng kiên cường chống lại kỳ nghỉ đông, cho đến anh hai nhà họ Tô mà mọi người chờ mong chính thức về nhà nghỉ đông khai mở kiến thức cho cô.
Nhưng mà vùi đầu khổ học một thời gian, Tô Hoài Cẩn đột nhiên nhận ra.
Chuyện tốt phải có ba người giúp, cô nhận thấy tình hình học tập của bản thân, không bằng tìm thầy giáo giúp cô nâng cao hiệu suất học tập, dù sao đã sa sút đến mức này, anh hai nhà họ Tô có nghiêm khắc như thế nào, còn có thể kém hơn sao?Nghĩ đến anh hai học giỏi trở về giúp cô bay lên, Tô Hoài Cẩn bắt đầu thực lòng chờ mong anh ta nghỉ đông.
Nhớ mãi không quên tất có tiếng vọng, hôm nay cô đi ngang qua cửa, dường như nghe được người ba Bí Thư Chi Bộ nói tên của anh hai nhà họ Tô, lúc ấy cô dừng chân vểnh tai, quả nhiên nghe được người ba Bí Thư Chi Bộ kêu anh cả đi đón người, giúp anh hai mang ga giường và nhiều thứ khác về giặt sạch.
Trong nháy mắt Tô Hoài Cẩn đã quên mất bản thân đang ở cửa nghe lén, muốn nhảy ra cao ba thước: "Con cũng đi, con cũng đi thị… à không, đi đón anh hai về nhà!"Bí Thư Chi Bộ họ Tô: ….