Giang Ngọc Lan lại là một người yếu đuối, cảm thấy chồng mình mất tích, mẹ chồng cũng đáng thương nên muốn báo hiếu thay chồng.Cũng vì tính cách này của chị ấy mà việc tăng lương lên chức trong xưởng chưa bao giờ đến lượt của chị ấy.
Tiền lương không bao nhiêu, lại còn phải gửi về quê tất nhiên là khó khăn.Tô Nam: “...”Cô cảm thấy bản thân không thể nào làm được như vậy.Chỉ có thể cổ vũ Giang Linh: “Dù sao em cũng đừng bỏ học, học càng nhiều, sau này sẽ kiếm được càng nhiều tiền.
Em nhìn mẹ em và lãnh đạo trong xưởng, ai kiếm được nhiều tiền hơn? Lãnh đạo xưởng vì học nhiều nên mới có thể làm lãnh đạo.
Em làm lãnh đạo, sau này mẹ em mới có thể theo em hưởng phúc.”Nghe như vậy, Giang Linh bỗng hiểu ra, lập tức kích động đi làm bài tập.Thấy phản ứng này của Giang Linh, Tô Nam nhớ đến đứa con trai đời trước của mình.Đời trước dù cô có nói lý lẽ như thế nào, đứa trẻ đó đều không muốn nghe cô nói, luôn cảm thấy cô nói sai, nói nhiều thì nó sẽ đáp một câu: “Mẹ không hiểu.” “Mẹ thì biết gì.”Lúc đó Tô Nam rất tự ti, cảm thấy bản thân đúng là không xứng dạy con, mình không hiểu gì cả.
Vẫn thua ông bà nội con mình là lãnh đạo, cũng thua xa cha của con mình là tổng giám đốc công ty lớn.“Hóa ra mình cũng có thể dạy trẻ.” Tô Nam cười.Nhân lúc còn có thời gian, Tô Nam bèn lật xem sách giáo khoa, ngữ văn thật ra không có vấn đề gì, cô cảm thấy bây giờ trí nhớ của mình không tồi, chỉ cần đọc sách nhớ một chút là được.
Tư tưởng chính trị cũng chỉ cần lẩm bẩm học thuộc là được.Chủ yếu là toán, cô đã quên hết những cách giải đề.Người giỏi toán nhất mà cô biết chính là Châu Ngạn.
Nhưng cũng không thể tìm Châu Ngạn được.
Tô Nam nghĩ cả nửa ngày, chỉ nghĩ được mấy người ở trong văn phòng kia.
Định đến lúc đó không được thì sẽ đến đó tìm người hỏi.Tô Nam nhận ra, con đường tự lập tự cường còn khó khăn hơn mình tưởng.
Kế hoạch là kế hoạch, nhưng khi bắt tay làm thì nhiều vấn đề hơn mình nghĩ nhiều.Ví dụ như trước đó cô nghĩ đến việc đi học, nhưng mà không ngờ mình còn phải ôn lại chương trình học cấp hai.
Hơn nữa thời gian còn gấp như vậy.Tô Nam thật sự không muốn lãng phí thời gian, lập tức nhét quyển tư tưởng chính trị vào túi mình, chuẩn bị đến đơn vị đọc qua một lần.
Lại bắt đầu lật sách ngữ văn, xem những chỗ quan trọng cần học thuộc.Trong đơn vị chắc chắn đã có người từng đăng ký thi, cô có thể tìm người hỏi một chút chỗ trọng tâm, nếu không chỉ có thời gian mấy ngày này, sợ không thi đậu.Xem sách một lát, Tô Nam lại vội vội vàng vàng đi làm.Những thím ở nhà ăn cũng nhận ra, gần đây Tô Nam làm gì cũng vội vội vàng vàng, cứ như cần đi đâu đó vậy.Thím Cao định hỏi vài câu, bảo cô ấy cứ như trước đây, bắt đầu không muốn làm việc.Tô Nam nói: “Thím à, cháu cũng đâu lỡ dở công việc, có đến muộn à?” Đời này cô đã không đến muộn mà còn đi sớm, ra sức làm việc, cũng không lấy đồ từ đơn vị về nhà, không… phạm lỗi trong công việc.
Thím Cao đến sớm cũng chỉ cắn hạt dưa, gặm trái cây trong xưởng.Thím Cao nói: “Tôi chỉ nhắc nhở cháu.”“Vậy cháu cảm ơn thím nhé.” Tô Nam nói.Thím Lưu và Thím Trần cũng không hùa vào, nhưng mà thím Trần vẫn nhắc nhở Tô Nam, bảo dạo này cô nên thể hiện tốt một chút.“Haizz, nghe nói gần đây hiệu quả công việc trong xưởng không tốt lắm.” Thím Trần thở dài.Tô Nam vừa nghe vậy, nhớ đến sự thay đổi không lâu sau ở xưởng, mấy năm nay xưởng dệt phát triển không tốt, rất nhiều xưởng khác cũng vậy.Bởi vì sau khi mở cửa thị trường, phương nam phát triển ngày càng mạnh, càng nhiều sản phẩm chảy vào, đánh sâu vào thị trường.
Trừ khi xí nghiệp quốc doanh chỉnh đốn và cải cách, nếu không chắc chắn sẽ đi lên con đường sụp đổ.
Nhưng mà một xí nghiệp muốn cải cách, đâu có dễ như vậy chứ?Đó là những gì mà năm đó Châu Ngạn nói để thuyết phục cha mình khi quyết định mạo hiểm kinh doanh.Thím Trần nói: “Không biết nhà ăn này còn duy trì được bao lâu, thím nghe nói sau này sẽ giữ lại, nhưng cũng không cần nhiều người như vậy.
Đến lúc đó giới hạn cung ứng.”Tô Nam biết sau này sẽ như vậy, đó là lúc mà cô bị sa thải..