Lục Nhất Thành vào đã một lúc lâu, trò chuyện câu được câu không với Ngụy Quang Lượng, tự vấn người không sợ nóng như anh ta mà lúc này cũng biết phòng này nóng bức cỡ nào.
Vả lại con gái cứ khóc lóc mãi khiến Lục Nhất Thành sinh ra chút nôn nóng hiếm có.
Khuôn mặt vốn chẳng tươi cười gì lại càng thêm căng thẳng nặng nề.
Xưa nay Ngụy Quang Lượng vốn e dè con rể, nếu không cần nhìn thẳng mặt thì sẽ ngó lơ ngay, đương nhiên không phát hiện lúc này sắc mặt con rể đã thay đổi rồi.
Còn Tôn Hồng Mai thì sao?
Vì Lục Mẫn khóc mãi không thôi, bà ta đang ôm con bé đi tới đi lui dưới mái hiên, nhỏ giọng vỗ về cháu, nên lại càng không rảnh quan tâm con rể.
Vất vả lắm con rể mới tới nhà một chuyến, rõ ràng trong phòng còn quạt điện, chỉ là không ai chuyển sang cho anh ta hóng mát thôi.
Trong hoàn cảnh đó, Tô Đồng và Ngụy Tú Chi trở về, vừa vào sân đã thấy Lục Mẫn ré lên.
Ngụy Tú Chi lập tức lo lắng bước tới: "Mẹ, sao Mẫn Nhi khóc hoài thế ạ?"
Với đứa cháu gái mà sinh ra chưa ba tháng đã mất mẹ này, cô ấy thương con bé từ tận đáy lòng.
Tiếng khóc của cô cháu gái bảo bối làm Tôn Hồng Mai như cảm thấy tâm can nát theo.
Bà ta vừa vỗ nhẹ lưng cháu gái, vừa khó chịu trả lời con gái: "Có lẽ là tới nơi lạ, vẫn chưa quen ấy mà.
"
Tô Đồng thấy khuôn mặt đỏ bừng không bình thường của đứa bé, với cả đôi tay nhỏ bé đang cố cởi quần áo ra kia, cô cảm thấy có lẽ nó khóc không phải vì lý do này.
Tuy giờ còn chưa tới giữa trưa, nhưng ánh nắng mặt trời chiếu lên thân người cũng nóng rát khó chịu.
Tiếng khóc của đứa bé quá thê thảm, khiến người ta nghe mà không đành lòng.
Tô Đồng bèn nói ra suy đoán của mình: "Có phải nó khóc vì quá nóng không ạ?"
Giọng của cô không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả người có mặt ở đây nghe thấy.
Lục Nhất Thành thầm giật mình.
Khi thấy con gái khóc lóc mãi như vậy, anh ta lại không nghĩ tới chuyện này, nhưng khi nghe xong lời đó, anh ta lại cảm thấy rất đúng.
Anh ta tự thấy một người trưởng thành không sợ nóng như mình ở trong căn phòng nóng nực ngột ngạt này còn không chịu nổi, huống chi là một đứa bé như thế.
"Nóng?" Tôn Hồng Mai sửng sốt.
Trong mắt người lớn thì luôn cảm thấy trẻ con sợ lạnh, trời lạnh một cái là mặc một đống quần áo lên người.
Bây giờ tuy trời chưa trở lạnh, nhưng con bé chỉ mặc có một áo chẽn thôi, hoàn toàn không ngờ sẽ lại nóng như vậy.
Sau khi hoàn hồn, bà ta cảm thấy lòng chua xót khôn cùng.