Đợi sau khi cả nhà Trịnh Văn Quảng rời đi, Tống Tri Tri đi tới bên cạnh Nhan Vũ Hà vẻ mặt ấm ức mở miệng: "Mẹ, vừa rồi có phải con nói sai rồi không, nhưng Trịnh Viện Viện thật sự quá đáng, cậu ta luôn nói con và mẹ là đồ vô ơn, không nhớ rõ bà nội cậu ta đối xử tốt với chúng ta.
”
Nhan Vũ Hà không ngờ rằng Trịnh Viện Viện còn có thể lén lút nói với Tri Tri những lời này, cô cho rằng con bé nhiều lắm cũng chỉ thích khoe khoang mà thôi, không ngờ tuổi còn nhỏ ngược lại học được thuần thục bộ dáng kia của Nhiếp Tiểu Bình.
Cái gọi là nhà họ Trịnh đối tốt với mình, ngoại trừ ngay từ đầu ba con nhà họ Trịnh chăm sóc cho mẹ con các cô, sau đó cái gọi là "Tốt" chẳng qua chỉ là bọn họ áp đặt trên đầu mình thôi.
Tuy rằng nói vậy có thể khiến người ta cảm thấy mình vô ơn, nhưng có rất nhiều chuyện cũng không phải Nhan Vũ Hà nguyện ý, ví dụ như năm đó điều đến thành phố, mình trước khi điều đi một ngày mới biết được, bọn họ đại khái cảm thấy có thể giúp mình điều đến thành phố thì mình nên mang ơn, nhưng chưa từng có ai hỏi cô có bằng lòng hay không.
Khi đó mẹ cô vừa đi không bao lâu, cô cũng không muốn rời đi nơi từ nhỏ mình đã sống, nhưng bọn họ lại không thông qua sự cho phép của cô lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho cô mà giúp cô điều động đến trong thành phố, có lẽ từ khi đó cô đã có khúc mắc với Chung Tiểu Điềm.
“Nếu Tri Tri không thích lời con bé ấy nói, vậy sau này ít chơi với con bé ấy đi.
”Tuy giọng Tống Tiền Tiến dịu dàng nhưng sắc mặt cũng không tốt, nghĩ đến lời Tống Tri Tri vừa nói, trong lòng càng thêm chán ghét mẹ con Chung Tiểu Điềm.
Nhan Vũ Hà cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Tri Tri: "Ba con nói đúng, nếu chơi không vui với con bé thì ít chơi với con bé đó đi.
”
“Vậy sau này con sẽ không chơi với cậu ta nữa, mỗi lần cậu ta không phải nói những lời này thì là khoe mẹ cậu ta mua cho cậu ta cái gì, thật đáng ghét mà.
”Tống Tri Tri cảm thấy có thể nhân cơ hội này tách khỏi Trịnh Viện Viện cũng tốt, cô cũng không có hứng thú mỗi ngày nghe Trịnh Viện Viện đến trước mặt mình khoe của.
“Cũng được, dù sao nửa năm sau con cũng phải đi học, đến lúc đó sẽ quen biết rất nhiều bạn mới.
" Thành thật mà nói, Tống Tri Tri nói không chơi với Trịnh Viện Viện nữa khiến trong lòng Nhan Vũ Hà không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong nội tâm, cô thật sự không thích mẹ con Chung Tiểu Điềm, nhưng Tri Tri trước kia đã thích tìm các cô, thậm chí rất gần gũi với các cô, nghĩ tới đây, Nhan Vũ Hà đột nhiên có chút nghi hoặc.
Tống Tri Tri nhanh chóng nhận ra Nhan Vũ Hà đang nhìn mình chăm chú, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì ạ?”
"Lúc trước không phải con rất thích chơi với Trịnh Viện Viện sao, sao đột nhiên lại không thích con bé nữa?" Nhan Vũ Hà cũng ý thức được điều này, chỉ trong thời gian vài ngày, thái độ của Tống Tri Tri không khỏi thay đổi quá nhanh, chẳng lẽ trong lúc này đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Tống Tri Tri nghe vậy không khỏi cúi đầu xuống: "Mẹ, lần này con cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, bạn tốt không nên như vậy, hơn nữa bây giờ ba cậu ta đã trở lại, con không muốn nghe cậu ta mỗi ngày đều khoe khoang về ba cậu ta.
”
Câu cuối cùng tuy Tống Tri Tri nói rất nhỏ, nhưng Nhan Vũ Hà vẫn nghe thấy, tuy rằng nghe có chút tâm tính trẻ con nhưng Nhan Vũ Hà lại có chút chua xót.
người khó chịu còn có Tống Tiền Tiến, anh hiểu được lời Tống Tri Tri chưa nói xong, lần đầu tiên trong đời hối hận trước kia không để ý đến thanh danh, khi đó biết mình bởi vì không phải con ruột nên bị phân biệt đối xử, trong lúc nhất thời anh mất hết can đảm, chỉ làm việc theo tâm tình của mình, không ngờ rằng có một ngày lại ảnh hưởng đến vợ con mình.
Cũng may rất nhanh Tống Tri Tri lại ngẩng đầu lên, giọng nói tràn đầy vui vẻ: "Hôm đó cô Vương nói, ba dám chủ động đến cục công an khẳng định sẽ không giống như người trong miệng bọn họ nói, sau này con cũng có thể khoe khoang ba con với bọn họ.
”
Hốc mắt Tống Tiền Tiến thoắt cái đã nóng lên, lập tức phát hiện trong mắt mình thậm chí đã có nước mắt, anh có chút mất tự nhiên quay mặt đi.
Hai nhà đều ở ký túc xá trường học nhưng không phải cùng một tòa nhà, cho nên khoảng cách không phải rất xa, trên đường từ nhà họ Tống trở về Trịnh Văn Quảng vẫn trầm mặt không nói lời nào, bởi vì sắc mặt Trịnh Văn Quảng, dọc theo đường đi Trịnh Viện Viện cũng rất thành thật.
Chung Tiểu Điềm không vui, cũng bởi vì hai câu của Nhan Vũ Hà mà Trịnh Văn Quảng liền bày sắc mặt với mẹ con các cô, cho nên ở trong lòng hắn, Nhan Vũ Hà còn quan trọng hơn mẹ con các cô sao?
Trong đầu Chung Tiểu Điềm giờ phút này đều là Trịnh Văn Quảng đối tốt với Nhan Vũ Hà thế nào như trong sách, cho tới bây giờ thái độ của hắn đối với Nhan Vũ Hà luôn cưng chiều, càng nghĩ Chung Tiểu Điềm càng cảm thấy khó bình tĩnh, vốn Trịnh Văn Quảng không nói để cho Chung Tiểu Điềm đi theo quân, trong lòng cô ta đã tích lũy bất mãn, lúc này nhìn thấy hắn về đến nhà vẫn mang một khuôn mặt đen thui, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bộc phát.
Lúc này điều khiến Trịnh Văn Quảng phẫn nộ chính là Nhiếp Tiểu Bình vẫn luôn lừa gạt hắn nhiều năm như vậy, tuy rằng không có duyên cùng Nhan Vũ Hà làm vợ chồng, nhưng khi biết được mẹ hắn nhận cô làm con gái nuôi, thật ra hắn vẫn rất vui mừng.
Dù sao năm đó lúc ba Nhan hấp hối hắn đã cam đoan mình sẽ chăm sóc Nhan Vũ Hà thật tốt, huống chi ba Nhan còn có ơn cứu mạng đối với ba hắn, Nhan Vũ Hà gả cho Tống Tiền Tiến không biết điều, nếu đã nhận làm con nuôi, nhà bọn họ giúp đỡ cô đôi chút cũng là việc nên làm.
Nhưng nhìn phản ứng của người nhà họ Tống hôm nay, hiển nhiên bọn họ và người nhà ở chung cũng không hòa hợp như hắn nghĩ, trong lúc nhất thời, Trịnh Văn Quảng cảm thấy đau đầu, hắn luôn luôn hứa hẹn, nhưng mẹ hắn vẫn luôn cản trở hắn.
Ngay khi Trịnh Văn Quảng suy nghĩ ngày mai nên xin lỗi như thế nào thì bên tai đã truyền đến giọng nói sắc bén của Chung Tiểu Điềm: "Trịnh Văn Quảng, anh có ý gì?"
Hai người sau khi kết hôn hợp lại ít chia ly nhiều, cho nên ở trong ấn tượng của Trịnh Văn Quảng, Chung Tiểu Điềm vẫn là người dịu dàng giỏi hiểu lòng người, lúc này bất thình lình nghe được giọng nói bén nhọn của cô ta, vẻ mặt không khỏi mê man.
Nhìn thấy Trịnh Văn Quảng như vậy, Chung Tiểu Điềm càng tức giận, cô ta không nhịn được cất cao âm lượng tiếp tục nói: "Cũng bởi vì hai ba câu nói của Nhan Vũ Hà, anh đã thể hiện thái độ với hai mẹ con bọn em, thế nào, cả nhà chúng ta thiếu nợ cô ta sao?"
“Anh chỉ đang suy nghĩ, không tỏ thái độ với bọn em, em đã suy nghĩ nhiều rồi.
" Giọng điệu Trịnh Văn Quảng rất bình tĩnh, đồng thời trong lòng đột nhiên ý thức được, Chung Tiểu Điềm thật ra cũng không hề không có khúc mắc với Nhan Vũ Hà như biểu hiện của cô ta.