Thập Niên 80 Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng


Tống Tri Tri ăn tới mức mặt mày vui vẻ, thỉnh thoảng phân tâm nghe bọn họ nói vài câu, cho tới bây giờ xem ra Trịnh Văn Quảng rất bình thường, cho nên muốn chậm rãi xa lánh cả nhà bọn họ hẳn sẽ không dễ dàng, dù sao tất cả đạo lý đối nhân xử thế đều phải cân nhắc, cô cũng không muốn Nhan Vũ Hà bị người ta gọi là đồ vô ơn.

Tán gẫu việc nhà xong liền bắt đầu nói chuyện công tác, Trịnh Văn Quảng chủ động mở miệng hỏi Tống Tiền Tiến: "Nghe nói cậu ở trong đội xe phụ xe?"
Tống Tiền Tiến gật đầu: "Đúng, tôi đang phụ xe.


"Cái này nghe nói không ổn định lắm, có nghĩ tới đổi sang công việc khác hay không?" Công việc phụ xe tóm lại là có việc mới làm, không có việc sẽ ở nhà nghỉ ngơi, Trịnh Văn Quảng cảm thấy không quá ổn định.

“Đơn đặt hàng của đội xe đã nhận tới sang năm rồi, trước mắt còn chưa nghĩ tới chuyện đổi công việc.

" Đối với việc Trịnh Văn Quảng thấu tỏ, Tống Tiền Tiến cũng không tức giận, phụ xe là công việc có tiền lương cao nhất hiện nay anh có thể tìm được, về phần đổi công việc, ngược lại có thể chờ anh học Dạ Đại rồi nói sau.

Nghe nói như thế, Tống Tri Tri không khỏi nhìn thoáng qua Trịnh Văn Quảng, phỏng chừng bây giờ hắn vẫn đang cảm thấy công chức viên mới là ổn định nhất, chẳng qua không bao lâu nữa chính hắn sẽ từ bỏ công chức viên bắt đầu xuống biển.

Chung Tiểu Điềm thấy thế không khỏi giận dữ liếc Trịnh Văn Quảng: "Văn Quảng, anh cũng thật là, anh cho rằng đổi công việc là chuyện dễ dàng sao, đặc biệt là đối với Tống Tiền Tiến mà nói.


Sau đó lại vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía Nhan Vũ Hà: "Thật có lỗi mà, Vũ Hà, Văn Quảng chỉ là quan tâm ắt sẽ loạn nên cô cũng đừng trách anh ấy, anh ấy cũng không có ý ghét bỏ Tống Tiền Tiến nhà cô đâu.


Lời này nghe đã thấy dở dở ương ương, Tống Tri Tri hừ lạnh trong lòng một tiếng, lập tức mở miệng nói: "Ba nuôi đương nhiên không có ý ghét bỏ ba cháu, tất cả mọi người là nhân dân lao động, chẳng lẽ còn phân cao thấp quý tiện gì sao ạ?"
Cũng giống như hiện tại rất nhiều người nhận tiền lương đều khinh thường hộ gia đình cá nhân, nhưng đợi vài năm mười năm sau quan niệm của mọi người sẽ có thay đổi mới.

Chung Tiểu Điềm còn muốn mở miệng, Trịnh Văn Quảng quay đầu cho cô ta một ánh mắt không đồng ý, cô ta đành phải nuốt lời muốn nói trở về.

Tống Tiền Tiến vốn còn định lý luận với Chung Tiểu Điềm, xem thường anh không sao nhưng không nên giở giọng quái gở khiến người khác ghê tởm ở chỗ này.

Nhưng Tống Tri Tri bảo vệ khiến trong lòng Tống Tiền Tiến trong nháy mắt đã ấm lên, đây chính là lần đầu tiên con gái công khai bảo vệ mình.

"Tôi lại cảm thấy công việc này không tệ, mỗi lần đều có thể đi những nơi khác nhau, để chúng tôi ở nhà cũng có thể ăn đặc sản các nơi.

" Nhan Vũ Hà nói xong liếc mắt nhìn Chung Tiểu Điềm, mỗi lần tặng đặc sản cho cô ta cũng không thấy cô ta nói như vậy.

Hiện tại giao thông vận tải còn không phát triển bằng đời sau, chớ nói chi là ngành chuyển phát nhanh, cho nên muốn ăn đặc sản ở nơi khác thật đúng là không dễ dàng.

Trịnh Văn Quảng không ngờ rằng một câu tùy tiện của mình lại đưa tới chuyện nhiều như vậy: "Việc này là tôi hiểu biết quá ít, các em đã hài lòng vậy thì rất tốt.


Lúc trước hắn còn nghĩ chờ sau khi hắn đến đơn vị xem có thể hỗ trợ giúp Tống Tiền Tiến tìm một công việc công nhân chính thức của nhà máy hay không, nếu cả nhà bọn họ đều rất hài lòng với công việc này, vậy việc này cũng không cần thiết.

Tống Tri Tri thấy Trịnh Văn Quảng mời rượu biểu đạt áy náy với Tống Tiền Tiến, hảo cảm trong lòng đối với Trịnh Văn Quảng tăng thêm một tí, dù sao không phải ai cũng có thể ý thức được sai lầm của mình rồi lập tức xin lỗi, bởi vì bọn họ không giữ được mặt mũi.

“Buổi chiều tôi phải đi theo xe nên không thể uống rượu, chúng ta uống nước trà đi.

" Tống Tiền Tiến cũng không ngờ rằng Trịnh Văn Quảng sẽ xin lỗi vì chuyện này.

Anh cùng Tống Tiền Tiến tiếp xúc không nhiều lắm, xem ra hắn lại là một người thẳng thắn vô tư, đáng tiếc ánh mắt không tốt, tìm một người vợ không được ưa thích.

Sau khi hai người nói chuyện với nhau một lúc, ngược lại cảm thấy người này khác với tưởng tượng lúc trước của mình, ở một mức độ nào đó coi như đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước.

Bởi vì những lời trước đó của Chung Tiểu Điềm, Tống Tri Tri hóa phẫn nộ thành động lực, lại ăn thêm vài món ăn đáng tiền, nhìn thấy nụ cười trên mặt Chung Tiểu Điềm cứng đờ khiến Tống Tri Tri nhất thời ăn càng vui vẻ.

Trong sóng ngầm mãnh liệt đó, Trịnh Văn Quảng tự nhiên không cảm giác được, hắn đưa tay sờ sờ đầu Tống Tri Tri, cười nói: "Tri Tri còn thích ăn cái gì nữa, để chúng ta gọi thêm.


Tống Tri Tri lắc đầu: "Không cần ạ, con ăn no rồi.


Bụng nhỏ ăn tròn vo, đợi lát nữa phải đi tiêu thực mới được.

Trịnh Văn Quảng bị cô bé chọc cười, lại đưa tay xoa xoa đầu cô bé, Trịnh Viện Viện bên cạnh thừa dịp người lớn không chú ý hung hăng trừng mắt liếc Tống Tri Tri một cái, biết ở trước mặt ba cô giả ngoan giả khéo léo, thật sự là không biết xấu hổ.

Bởi vì buổi chiều Tống Tiền Tiến còn phải đi làm, cho nên bữa cơm này rất nhanh đã kết thúc.

Đợi đến khi Trịnh Văn Quảng về đến nhà, Nhan Vũ Hà không khỏi chỉ chỉ trán Tống Tri Tri, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Con nha, thật không biết nên làm gì với con nữa, con tự mình động đậy nhiều để tiêu thực đi, nếu không sẽ khó chịu đấy.


Biết trò của mình bị Nhan Vũ Hà nhìn thấu, Tống Tri Tri vội vàng kéo tay áo cô làm nũng: "Mẹ, con cũng không cố ý, chỉ là món ăn kia thật sự ngon quá thôi.


“Nếu thích thì chờ ba về sẽ dẫn hai người đi ăn.

" Tống Tiền Tiến đầu óc linh hoạt, thừa dịp phụ xe kiếm được không ít thu nhập, cộng thêm tiền lương ban đầu, thu nhập mỗi tháng của anh vẫn rất khả quan.

Số tiền này mỗi lần anh giao cho Nhan Vũ Hà đều nói rõ nguồn gốc, cam đoan đây thật sự là tiền mình kiếm được.

“Vậy con và mẹ sẽ ở nhà chờ ba về nha.

" Tống Tri Tri nói cũng coi như là lời thật lòng, mùi vị của quán cơm hôm nay thật sự rất ngon.

“Đến lúc đó gọi cả nhà Chung Tiểu Điềm đến, coi như đón gió cho Trịnh Văn Quảng.

" Tống Tiền Tiến nhớ tới biểu tình đau lòng của Chung Tiểu Điềm hôm nay, hả giận thì hả giận nhưng anh cũng không muốn chiếm hời ở chỗ này, đồng thời coi như không cho người khác cơ hội nói này nói nọ.

“Ừm, anh xem rồi sắp xếp đi.

" Ý nghĩ của Tống Tiền Tiến không hẹn mà y chóc với ý nghĩ của Nhan Vũ Hà, cô hiểu rõ Chung Tiểu Điềm này, hôm nay mời cả nhà bọn họ ăn bữa cơm này, phỏng chừng ngày mai toàn bộ người trong tòa nhà đều sẽ biết.

Tống Tri Tri đảo mắt, rất nhanh đã hiểu dụng ý của bọn họ, cô suy nghĩ một chút sau đó mở miệng: "Vậy lần này ba mang đặc sản nhớ mang cho nhà cô Vương một phần nữa nha.


“Biết rồi, quỷ nhỏ nhanh nhảu.

" Cô Vương là loa lớn nổi tiếng trong trường.

Trong phòng thiếu một người, Tống Tri Tri cảm thấy thoáng cái đã trở nên quạnh quẽ, nhưng nhìn vẻ mặt Nhan Vũ Hà giống như đã tập mãi thành thói quen, cô lại cảm thấy mình quá chuyện bé xé ra to.

Chẳng qua Tống Tiền Tiến trường kỳ làm công việc này cũng không tốt, dù sao cũng phải quanh năm ra ngoài, như vậy làm sao bồi dưỡng tình cảm với Nhan Vũ Hà đây?
Công việc tốt nhất chính là tự mình gây dựng sự nghiệp, việc này nên khuyên giải bọn họ như thế nào đây, nghĩ tới đây, Tống Tri Tri cảm thấy có chút đau đầu, quên đi, chuyện này trước đó gác lại đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui