Đồ Xuân Hoa kéo Thạch Đầu một đường mắng chửi đĩnh đạc từ trên ký túc xá đi xuống.
Chung Tiểu Điềm vừa xuống lầu đã nhìn thấy bóng dáng Đồ Xuân Hoa, cô ta sửng sốt thử gọi một tiếng: "Con dâu nhà họ Tống.
”
Đồ Xuân Hoa nghe được có người gọi con dâu nhà họ Tống theo bản năng quay đầu lại, kết quả liền nhìn thấy vợ của Trịnh Văn Quảng trong thành phố, cô ta đảo quanh con ngươi, rất nhanh đã tiến lên chào hỏi với Chung Tiểu Điềm: "Vợ Văn Quảng, là chị sao.
"
Chung Tiểu Điềm cười gật đầu, lập tức hỏi: "Em dâu Tống đến thăm Vũ Hà sao?”
"Ôi trời đừng nói nữa, ba mẹ chồng bảo em dẫn Thạch Đầu đến chỗ anh cả bọn họ, muốn Thạch Đầu đi học trong thành phố, dù sao đây cũng là con trai một nhà họ Tống, ai biết là chị dâu cả không muốn thì thôi đi, còn đuổi hai mẹ con chúng em ra ngoài, chị dâu cả thật nhẫn tâm, Thạch Đầu sáng sớm còn chưa ăn bữa sáng đâu.
" Đồ Xuân Hoa vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Chung Tiểu Điềm.
Quan hệ trước kia của Trịnh Văn Quảng và Nhan Vũ Hà khiến cô ta không tin trong lòng Chung Tiểu Điềm này có thể không để ý một chút nào.
Chung Tiểu Điềm đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên ý cười, thật sự không nghĩ tới không cần cô ta làm cái gì đã có người làm cho Nhan Vũ Hà ngột ngạt, nghĩ tới đây, vẻ mặt cô ta càng thêm dịu dàng: "Trẻ con cũng không thể đói được, nếu đã như vậy thì mời các cô đi ra ngoài ăn chút gì đi.
”
"Vợ Văn Quảng à, nhà các chị đều là người tốt, không giống như vài người chẳng qua chỉ mới vào thành phố vài năm đã thật sự coi mình là người thành phố.
" Lời này tuy rằng không có nói rõ, nhưng người Đồ Xuân Hoa nói là ai, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Ý cười Chung Tiểu Điềm càng thêm rõ ràng, giọng điệu cũng càng thêm gần gũi: "Nghe cô nói này, dù nói thế nào đi nữa chúng ta đều là một đại đội, các cô tới trong thành phố, mời các cô ăn bữa cơm cũng là chuyện nên làm mà.
"
Trên đường đến nhà hàng, Đồ Xuân Hoa không ngừng khích lệ Chung Tiểu Điềm thuận tiện châm chọc Nhan Vũ Hà, cô ta xem như đã phát hiện ra, chỉ cần lúc mình nói Nhan Vũ Hà không tốt, Chung Tiểu Điềm đối với cô ta càng thêm hào phóng, trong lòng cô ta không khỏi có chút đắc ý, cô ta biết không có người nào không chán ghét người phụ nữ kia.
"Em dâu Tống à, vậy các cô bây giờ chuẩn bị trực tiếp trở về sao?" Chung Tiểu Điềm giả bộ ân cần hỏi.
“Không trở về thì còn thế nào nữa đây, ở trong thành phố làm gì cũng cần tiền, em trở về thương lượng với người nhà rồi tính sau.
”Nếu Nhan Vũ Hà thật sự thừa dịp Tống Tiền Tiến không ở nhà vụng trộm, vậy đến lúc đó có náo nhiệt để xem rồi, cô ta nghe nói Tống Tiền Tiến vẫn là một người nóng nảy, nghĩ tới đây, trên mặt cô ta không khỏi hiện ra chút ý cười.
“Em dâu nghĩ đến chuyện tốt gì thế?”Trong giọng nói của Chung Tiểu Điềm tràn đầy thăm dò.
"Đâu có chuyện gì tốt, là nghĩ may mắn gặp được chị chứ nếu không hai mẹ con chúng em có thể ngay cả bữa sáng nóng hổi cũng không có mà ăn rồi.
" Tuy Đồ Xuân Hoa không muốn thấy Nhan Vũ Hà được tốt, nhưng chút đúng mực cũng vẫn phải có, ít nhất phải đợi đến khi người trong nhà trao đổi tin tức với nhau hết mới có thể nói cho những người khác biết.
Bởi vì Trịnh Văn Quảng nên Chung Tiểu Điềm có một số việc cũng không thể nói trắng ra, vì thế bèn chỉ điểm nói: "Thật ra các cô muốn đưa con vào trong thành phố học tập cũng đơn giản, hai vợ chồng các cô dẫn theo con vào trong thành phố thuê phòng ở tìm một công việc là được rồi.
”
Đồ Xuân Hoa nghe vậy vội vàng khoát tay: "Tìm việc làm không được, ngoại trừ trồng trọt ra chúng em cũng không biết cái gì cả.
”
"Ai trời sinh đã biết đâu chứ, cô xem anh cả của các cô lúc trước chẳng phải cũng không biết cái gì sao, hiện tại cũng ở trong thành phố rất tốt, tiền lương bọn họ phụ xe cũng không tệ lắm, mỗi lần đi ra ngoài còn có thể mang chút đồ trở về bán kiếm chút tiền, nếu các cô thật sự tới đây, anh ta nhất định sẽ giúp đỡ các cô, dù sao cũng là anh em ruột trong nhà mà không phải sao.
" Chung Tiểu Điềm cười nói, phảng phất như cô ta ũng không hay biết gì đối với nhà họ Tống.
“Lương của phụ xe rất cao sao?” Đồ Xuân Hoa có chút nghi ngờ, không phải Tống Tiền Tiến nói mỗi tháng anh ta kiếm không nhiều bằng Nhan Vũ Hà sao?
“Hẳn là vậy, mấy ngày hôm trước chúng tôi cùng một nhà Vũ Hà ăn cơm bọn họ tự nói cơ mà.
”Chung Tiểu Điềm cũng không sợ Đồ Xuân Hoa nói chuyện này ra, dù sao lời cô ta nói đều là thật, Nhan Vũ Hà không phải nói cô rất hài lòng đối với công việc của Tống Tiền Tiến sao?
Đồ Xuân Hoa đảo tròng mắt, trong lòng rất nhanh đã có ý tưởng.
"Thật ra trong thành phố còn có rất nhiều sạp, tỷ như ở cửa trường học bán bánh bao màn thầu hay cháo gì đó, hẳn là cũng rất kiếm tiền.
" Chung Tiểu Điềm nói xong liếc mắt nhìn người đối diện, hôm nay mình phí nhiều tâm tư như vậy, nếu cô ta còn không chuyển đến thành phố hành động, về sau gặp lại cô ta cũng lười phản ứng nữa.
“Thật sao?”Đồ Xuân Hoa nhất thời có chút kích động, tay nghề hấp bánh bao cùng màn thầu của cô ta rất tốt.
"Cái này có gì phải gạt người, nếu cô không tin có thể tự mình đi đến cửa trường học nhìn xem, hiện tại cuộc sống từng nhà đều dễ chịu lên, tất cả mọi người đều sẵn lòng cho trẻ con tiêu tiền.
" Thấy Đồ Xuân Hoa vẫn mang vẻ mặt hồ nghi, giọng điệu Chung Tiểu Điềm dần bắt đầu mất kiên nhẫn.
Đồ Xuân Hoa là một người biết nhìn sắc mặt, thấy Chung Tiểu Điềm có chút không kiên nhẫn vội vàng nói: "Em biết chị tốt nên chắc chắn sẽ không gạt em, không phải là em nhát gan sao, dù sao vào thành phố buôn bán cũng phải có vốn lớn.
”
“Thời buổi này gan lớn no chết, nhát gan chết đói, hơn nữa nếu các cô không có tiền, anh cả các cô có mà, cả nhà tạm thời mượn chút tiền quay vòng cũng là bình thường thôi.
" Vẻ mặt Chung Tiểu Điềm làm như kiểu đây mới là bình thường.
"Vậy em trở về thương lượng một chút với người nhà, Thạch Đầu mắt thấy còn một năm nữa đã lên tiểu học rồi.
" Đồ Xuân Hoa nghĩ, nếu ba mẹ chồng không muốn, vậy cô ta cũng chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng là dẫn con trai về nhà mẹ đẻ, cô ta cũng không tin bọn họ còn có thể ngồi yên.
Đợi sau khi mẹ con Đồ Xuân Hoa rời đi, Trịnh Viện Viện mới mở miệng với vẻ mặt ghét bỏ: "Mẹ, mẹ nói nhiều với bọn từ nông thôn tới làm gì, lát nữa con đến muộn rồi.
”
“Con còn nhỏ, có một số việc con không hiểu đâu.
”Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, nếu người nhà họ Tống dọn vào trong thành phố, Nhan Vũ Hà cũng đừng mơ được sống yên ổn, xem cô còn dám nhớ thương Trịnh Văn Quảng nữa không, đây chỉ là bắt đầu thôi.
Chung Tiểu Điềm nghĩ, vợ của Tống lão nhị cũng không nên làm mình thất vọng mới được, mình đã giúp bọn họ rồi, đầu năm nay, vào trong thành phố tùy tiện tìm kế sinh nhai cũng tốt hơn so với ở nhà trồng trọt nhiều.
Trịnh Viện Viện nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên tay mình thúc giục: "Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì vậy, chúng ta phải đi nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất.
”
Cái đồng hồ điện tử này là ngày hôm qua ba mua cho cô ta tại cao ốc bách hóa, hôm nay cô ta còn muốn sớm đi đến trường học khoe khoang đây này.
"Biết rồi, đi thôi.
" Giọng điệu Chung Tiểu Điềm có chút không kiên nhẫn, cô ta nghĩ phải tìm cơ hội nói chuyện gây dựng sự nghiệp với Trịnh Văn Quảng mới được, đến lúc đó mới có thể danh chính ngôn thuận mời bảo mẫu về.
Hai mẹ con đi tới cổng trường gặp Trịnh Viện Viện và Tống Tri Tri, Trịnh Viện Viện đang muốn khoe đồng hồ điện tử của mình thì nhìn thấy đồng hồ điện tử trên tay Tống Tri Tri, lập tức cao giọng nói: "Tống Tri Tri, cậu thật sự không biết xấu hổ mới bảo ba tôi cũng mua đồng hồ điện tử cho cậu.
”