Thập Niên 80 Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng


Trịnh Viện Viện rất phẫn nộ, cô ta chưa từng phẫn nộ như vậy, bình thường Tống Tri Tri thích dính lấy ba cô ta thì thôi đi, lần này lại đòi ba mình mua đồng hồ điện tử.

Nghĩ mình không phải là người đầu tiên trong lớp có được đồng hồ điện tử, Trịnh Viện Viện đột nhiên sinh ra xúc động muốn đoạt lấy đồng hồ điện tử trên cổ tay Tống Tri Tri.

Không đợi Tống Tri Tri cùng Nhan Vũ Hà nói chuyện, chợt nghe thấy thanh âm Chung Tiểu Điềm oán trách: "Viện Viện, con nói kiểu gì thế hả, Tri Tri là con gái nuôi của ba con, ba con mua cho con bé cái đồng hồ điện tử cũng là chuyện nên làm, hơn nữa.

"
"Dừng dừng dừng, tôi nghĩ hai người nhầm một chuyện rồi, đồng hồ điện tử này là lúc ba tôi đi phụ xe mang từ Quảng Châu về cho tôi, trước đó bởi vì không thích nên không mang theo.

" Hôm nay Tống Tri Tri mang theo là bởi vì không biết giờ thật sự không tiện.

"Cậu nói dối, nếu cậu có đã sớm đeo lên rồi, sao cậu có thể không đeo đến trường học chứ?”Tống Tri Tri sẽ bỏ qua cơ hội khoe khoang ư, mặt Trịnh Viện Viện đầy vẻ không tin.

“Thích tin hay không thì tùy, nói cứ như chỉ có nhà các cậu mới mua nổi vậy.

" Tống Tri Tri cảm thấy đầu óc Trịnh Viện Viện thật sự có tật xấu.


“Tiểu Điềm, nếu như các cô không tin có thể trở về hỏi Trịnh Văn Quảng, lần sau tôi không hy vọng lại nghe được lời vừa rồi nữa.

”Nhan Vũ Hà lạnh mặt nói, trước kia cho tới bây giờ cô cũng chưa từng phát hiện ra Trịnh Viện Viện lại thù địch với Tri Tri lớn như vậy.

Chung Tiểu Điềm vừa tức vừa phẫn nộ, cho tới bây giờ Nhan Vũ Hà chưa từng dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện với cô ta, cô ta đưa tay vỗ lưng Trịnh Viện Viện, giọng điệu rất không tốt: "Còn không mau xin lỗi Tri Tri đi.


Trịnh Viện Viện bị vỗ có chút mơ hồ, rất nhanh trong mắt đã chứa đầy nước mắt, cắn môi vẻ mặt quật cường nhìn về phía hai người Tống Tri Tri.

“Mẹ, đi thôi, xin lỗi hay không xin lỗi cũng không sao cả, người có thể nói con như vậy khẳng định hoàn toàn không coi con là bạn tốt, sau này con cũng không chơi với cậu ta nữa.

”Tống Tri Tri nói xong vội vàng nắm tay Nhan Vũ Hà đi vào trong trường học, vừa vặn nhân cơ hội này tách xa cả nhà này cũng tốt.

Chung Tiểu Điềm thấy Trịnh Viện Viện còn sững sờ tại chỗ, nhịn không được đẩy cô ta một cái, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn sững sờ ở đó làm gì, còn không đi xin lỗi đi, chẳng lẽ muốn chờ con bé cáo trạng với ba con sao?"
Chung Tiểu Điềm ngay từ đầu cũng theo bản năng cho rằng đồng hồ điện tử trên tay Tống Tri Tri là Trịnh Văn Quảng mua, cho nên lúc Trịnh Viện Viện mở miệng mới không lập tức ngăn cản, suy nghĩ của cô ta cũng rất đơn giản, Nhan Vũ Hà không phải luôn luôn thanh cao sao, cô ta ngược lại muốn nhìn xem sau khi cô nghe nói như thế còn mặt mũi để thanh cao trước mặt bọn họ nữa không?
Bởi vì lời nói của Chung Tiểu Điềm, Trịnh Viện Viện rất nhanh đã nghĩ đến chuyện lần đó Trịnh Văn Quảng hung hăng với mình vì Tống Tri Tri, ngay cả không tình nguyện, cô ta vẫn bước nhanh hơn đuổi theo Tống Tri Tri phía trước.

“Tống Tri Tri, xin lỗi.

”Vẻ mặt Trịnh Viện Viện không tình không nguyện nói lời xin lỗi.

“Nếu không tình nguyện thì xin lỗi làm gì, dù sao tôi cũng sẽ không tha thứ, từ hôm nay trở đi chúng ta tuyệt giao đi, sau này đừng nói chuyện với tôi nữa.

”Tống Tri Tri nói xong hừ một tiếng rồi xoay người tiếp tục đi vào trong phòng học.

Trịnh Viện Viện không ngờ Tống Tri Tri lại không biết điều như vậy, mình cũng đã xin lỗi rồi mà không ngờ con bé còn nói tuyệt giao, cho tới bây giờ đều là chính mình chủ động tuyệt giao với người khác, đây là lần đầu tiên có người nói tuyệt giao với cô ta.

Sắc mặt Chung Tiểu Điềm cũng không tốt, con nhóc Tống Tri Tri này cũng trở nên càng ngày càng khó chơi giống như mẹ nó, thật sự cho rằng Trịnh Văn Quảng trở về là bọn họ có thể giẫm lên đỉnh đầu hai mẹ con mình thế sao.


“Đã như vậy coi như xong, chẳng qua buổi tối việc này con phải chủ động nói với ba con một tiếng, miễn cho con bé lại tố cáo con trước.

”Chung Tiểu Điềm nhìn chằm chằm bóng lưng Nhan Vũ Hà rời đi oán hận, hai mẹ con này sau khi Trịnh Văn Quảng trở về thật sự càng ngày càng kiêu ngạo.

“Mẹ, ba nói ngày mai ba trở về sẽ mang thịt bò khô ngon cho chúng ta.

”Tống Tri Tri nói xong không khỏi cong khóe miệng, ý định ban đầu của cô là muốn nói cho Nhan Vũ Hà ngày mai Tống Tiền Tiến sẽ trở về, kết quả nhắc tới Tống Tiền Tiến đã nhớ tới chuyện anh nói muốn mang thịt bò khô về.

“Tri Tri thèm thịt sao?”Nhan Vũ Hà nhéo nhéo khuôn mặt Tống Tri Tri, mỗi phần thịt trong căn tin cô bé cũng có thể đếm được.

“Cũng không phải ạ, đều do ba nói món đó ngon quá.

”Tống Tri Tri cảm thấy nên đẩy nồi cho Tống Tiền Tiến.

“Đêm nay chúng ta không ăn ở căn tin, mẹ dẫn con đi ăn.

”Nhan Vũ Hà hiểu được tâm tư nhỏ nhen của cô bé, đại khái muốn nói cho cô biết Tống Tiền Tiến sắp trở về rồi, bảo cô không cần lo lắng những chuyện vặt vãnh này.

“Vâng ạ, mẹ mau về trường đi, đừng đến muộn đấy.


”Tống Tri Tri vẫy vẫy móng vuốt nhỏ của cô bé.

Nhan Vũ Hà đi tới ngoài cửa, quả nhiên Chung Tiểu Điềm còn ở nơi đó chờ cô, thấy cô đi ra cười giải thích: "Vũ Hà, đứa bé Viện Viện kia đã bị chúng tôi chiều hư rồi, cô người đại lượng đừng so đo với một đứa nhỏ như con bé.


“Vậy Tri Tri chúng tôi đáng bị con bé mắng sao?”Nhan Vũ Hà lần đầu tiên cảm thấy người trước mắt đáng ghét như vậy.

Bị nghẹn đến vậy, những lời nói Chung Tiểu Điềm trước đó đã chuẩn bị tốt hoàn toàn không phát huy được công dụng, trầm mặc khoảng vài phút mới chậm rãi mở miệng: "Việc này là Viện Viện nhà chúng tôi không đúng, ôi chao, cũng trách Văn Quảng một mực ở trong bộ đội rất ít khi về nhà, trở về ở nhà mỗi ngày cũng nhắc tới Tri Tri, cho nên đứa nhỏ này mỗi lần gặp phải chuyện về Tri Tri sẽ mẫn cảm hơn đôi chút.


“Nếu đã như vậy thì sau này mọi người vẫn nên giảm bớt qua lại đi.

”Nhan Vũ Hà thật sự không hiểu Chung Tiểu Điềm, đương nhiên biết chuyện làm con gái nuôi rõ ràng là bọn họ ấn đầu bảo mình đồng ý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận