Thập Niên 80 Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng


Tống Tiền Tiến rất nhanh đã sắp xếp xong chuyện bữa ăn, vì lo cho Nhan Vũ Hà phải đi học đêm, bữa ăn được sắp xếp vào giữa trưa.

Chung Tiểu Điềm nghe Trịnh Văn Quảng nói tới việc này, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, xem ra Tống Tiền Tiến quen phồng má giả làm người mập, chẳng qua như thế cũng tốt, lần trước mình bị con nhóc Tống Tri Tri kia hung hăng chén no một lần, lần này vừa vặn có thể đòi lại.

Thời tiết cuối tháng ba đang lúc hoa Đồng Tử nở, nhiệt độ giảm xuống một chút so với lúc trước, cho nên trước khi ra cửa Tống Tri Tri quấn lấy Nhan Vũ Hà cùng cô quấn khăn lụa Tống Tiền Tiến mang về.

Chiếc khăn lụa trên cổ làm Nhan Vũ Hà càng thêm dịu dàng tú lệ, Tống Tri Tri thoạt nhìn cũng là một thục nữ nhỏ, Tống Tiền Tiến bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này, khóe môi không tự chủ nhếch lên nụ cười.

“Ba, thế nào, rất đẹp phải không, lần sau nhớ mang quà về cho chúng con nha.

" Tống Tri Tri kéo tay Nhan Vũ Hà đi tới trước mặt Tống Tiền Tiến nói.

“Hai người thích là tốt rồi.

" Đây là lần đầu tiên Nhan Vũ Hà nhận quà của mình, điều này làm cho Tống Tiền Tiến vui vẻ biết chừng nào.

“Đi thôi, nếu chúng ta mời khách nên đến sớm một chút mới hợp lễ nghĩa.

" Nhan Vũ Hà không muốn cho Chung Tiểu Điềm bất cứ cơ hội nào để nói.


Tống Tiền Tiến vốn cho rằng lời nói ngày hôm qua chẳng qua chỉ là lời giận dỗi của Nhan Vũ Hà, cho tới hôm nay lúc ra cửa cô lại bảo mình buông thịt bò khô trong tay xuống, anh chỉ biết lần này cô làm thật, cũng không hề cố kỵ tình cảm của Trịnh Văn Quảng, nghĩ tới đây, tâm tình Tống Tiền Tiến càng thêm tức giận.

Lúc bọn họ đến nhà hàng, một nhà Trịnh Văn Quảng còn chưa tới, Tống Tiền Tiến gọi trước mấy món hai mẹ con thích ăn, sau đó lại gọi mấy món chiêu bài mới dừng tay.

Nhan Vũ Hà bên cạnh không khỏi nhíu mày: "Có phải nhiều quá rồi không?”
“Không đâu, sức ăn của anh và Trịnh Văn Quảng đều rất lớn.

" Lời này không sai, sức ăn của hai người ngang nhau.

“Ba, ba gọi nhiều như vậy, lát nữa Trịnh Viện Viện đến khẳng định sẽ muốn gọi thêm.

" Tống Tri Tri đời trước cũng chỉ mới mười bảy tuổi, ở phương diện đạo lý đối nhân xử thế này vẫn còn chưa sành sỏi, cho nên giờ phút này trên mặt ghét bỏ rất rõ ràng.

“Không sao cả, nếu bọn họ gọi ăn không hết sẽ không cho bọn họ đi.

" Lúc này mặc dù lương thực không thiếu thốn như trước, nhưng lãng phí vẫn là chuyện đáng xấu hổ.

Lần trước tuy Tống Tri Tri cố ý gọi thêm đồ ăn nhưng cuối cùng đều ăn sạch sẽ.

Một lát sau, cả nhà Trịnh Văn Quảng rốt cục cũng tới, Chung Tiểu Điềm cầm trong tay con búp bê vừa rồi bọn họ mua cho Tống Tri Tri ở cao ốc bách hóa.

“Tri Tri, đây chính là Viện Viện cố ý chọn cho cháu này, thích không?" Vẻ mặt Chung Tiểu Điềm thân quen đi tới trước mặt Tống Tri Tri.

“Cậu ta chọn cháu mới không cần.

" Tống Tri Tri cũng không quên chuyện hai người đã tuyệt giao.

"Làm sao vậy, hai người giận dỗi rồi ư?" Bởi vì Trịnh Văn Quảng phiền lòng chuyện công việc, cho nên chuyện lần trước Chung Tiểu Điềm còn không kịp nói cho hắn biết.

“Không giận dỗi, chúng con tuyệt giao rồi.

" Tống Tri Tri nói với vẻ mặt nghiêm túc, vất vả lắm mới thoát khỏi Trịnh Viện Viện, cô mới không muốn bị ấn đầu nhận bạn tốt nữa đâu.

“Tri Tri, cháu còn đang tức giận vì chuyện lần trước ư, Viện Viện cũng rất hối hận, cháu tha thứ cho Viện Viện đi.


" Trên mặt Chung Tiểu Điềm như thể Tống Tri Tri đang chuyện bé xé ra to.

Nói xong cô ta vẫn không quên nhìn Trịnh Văn Quảng, cười nói: "Trẻ con mà, hôm nay cãi nhau ngày mai sẽ hòa hảo thôi.


“Không đâu, cậu ta mắng cháu như vậy, cháu sẽ không làm bạn với cậu ta nữa.

" Tống Tri Tri nói xong trong lòng có chút sốt ruột, Trịnh Văn Quảng mau hỏi xem con gái ngoan của hắn mắng gì đi.

“Tri Tri, xin lỗi, tuy rằng lần trước đã xin lỗi rồi, nhưng hôm nay tôi không chỉ xin lỗi cậu mà còn cam đoan với cậu, sau này ba tôi có gần gũi với cậu thì tôi cũng sẽ không tức giận nữa.

" Đây là lý do thoái thác Chung Tiểu Điềm chuẩn bị cho cô ta trước khi tới, quả nhiên cần dùng đến, biết ngay Tống Tri Tri sẽ giả bộ đáng thương trước mặt ba cô ta mà.

“Không cần, miễn cho cậu lại giống lần trước bừa bãi nói tôi không biết xấu hổ, chỉ biết quấn quýt lấy ba cậu mua đồ, nói cho cậu biết, lần này ba tôi trở về lại mang quà cho chúng tôi, là loại mà cao ốc bách hóa cũng không mua được đâu, hừ.


Tống Tri Tri nói xong cảm thấy mình dường như có hơi quá ngây thơ vì lại tức giận với một cô bé bảy tuổi, chẳng qua thời buổi này ai mà không phải là tiểu công chúa, dựa vào đâu bởi vì cô ta còn nhỏ tuổi mà không so đo chứ.

“Trịnh Văn Quảng, anh cũng đừng mắng con bé, nếu không con bé sẽ ghi hận Tri Tri nhà chúng tôi đấy.

" Tống Tiền Tiến trước khi Trịnh Văn Quảng nổi giận đã lành lạnh cất lời.

Vẻ mặt Trịnh Văn Quảng vốn đang tức giận nghe được lời này tức giận trong lòng không ngừng tăng vọt, muốn nói cái gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Tống Tiền Tiến lại nuốt xuống.


Chung Tiểu Điềm nắm chặt lòng bàn tay mình, chẳng trách bọn họ sẽ mời khách, hóa ra là chờ bọn họ ở chỗ này, quả nhiên Nhan Vũ Hà bình thường dịu dàng săn sóc là giả bộ, ha, biết đâm dao sau lưng rồi.

"Được rồi, việc này muốn trách thì trách tôi, lúc trước cũng không nên đề nghị nhận con gái nuôi gì cả, Viện Viện vốn thấy anh ở lại chút ít thời gian mà còn thấy anh thương những người khác, trong lòng con bé nhất định sẽ không thoải mái, em đã giáo dục con bé việc này, về sau sẽ không như thế nữa.

" Chung Tiểu Điềm cảm thấy lời cũng đã nói đến mức này, nếu bọn họ còn tiếp tục đề cập đến việc này, đó chính là không cho bọn họ mặt mũi.

"Tôi cảm thấy cô nói đúng, cho nên tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ một phen, về sau hai nhà chúng ta ít qua lại cho thỏa đáng, vốn cũng không phải thân thích đứng đắn gì, không cần thiết, các cô nói đúng không?"
Trịnh Văn Quảng còn muốn nói gì đó, lại thấy Tống Tiền Tiến khoát tay nói: "Tôi hiểu ý của anh, yên tâm đi, tôi cũng là một người đàn ông nên sẽ chăm sóc tốt cho người trong nhà, anh cũng thấy đấy, con gái của anh cũng không thích anh gần gũi với Tri Tri, cho nên như vậy mới là tốt nhất.


“Tống Tiền Tiến anh đừng nói lời này, Viện Viện đã nhận thức được sai lầm của bản thân rồi, chẳng lẽ anh còn không thể cho con bé một cơ hội sửa chữa sao.

" Chung Tiểu Điềm biết đây không phải là hình ảnh Trịnh Văn Quảng muốn nhìn thấy, vội vàng lên tiếng nói.

"Nhưng đây là chuyện Tri Tri có muốn hay không, tôi sẽ không miễn cưỡng con, khi còn bé chúng tôi rất khổ sở, cho nên tôi hy vọng Tri Tri có thể sống theo ý mình.

" Lời này coi như là lời trong lòng Tống Tiền Tiến, tuổi thơ trong trí nhớ của anh dường như vẫn luôn chăm sóc cho cặp song sinh, không có chút hình ảnh đáng nhớ nào cả, cho nên anh hy vọng Tri Tri của mình có thể sống vui vẻ bừa bãi một chút.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận