Thập Niên 80 Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng


Từ sau khi lên Dạ Đại, so với lúc trước, mặc dù Nhan Vũ Hà bận rộn hơn rất nhiều nhưng ngược lại cô cảm thấy càng thêm phong phú, cả người thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn trước nhiều, cô nghĩ đây có lẽ là bởi vì đối có mục tiêu mới cho tương lai nhỉ?
Từ trường học trở về đại khái phải đi hai mươi phút, hôm nay bạn học cùng đường với cô xin nghỉ, nghĩ đến chuyện mình phải trở về một mình, trong lòng Nhan Vũ Hà vẫn có chút sợ hãi.

Không ngờ rằng vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Tống Tri Tri vẫy tay với cô và Tống Tiền Tiến bên cạnh cô bé, trên mặt cô mang theo ý cười mà chính mình cũng không nhận ra đi về phía bọn họ: "Sao hai ba con lại tới đây?”
“Đương nhiên là tới đón mẹ tan học rồi, ba còn mang đồ ăn ngon cho mẹ nữa này.

" Tống Tri Tri nói xong bèn kéo kéo tay áo Tống Tiền Tiến.

Tống Tiền Tiến đưa cái ly trong tay cho Nhan Vũ Hà, đây là rượu gạo anh nấu trước khi ra cửa, nhiệt độ buổi tối tháng ba vẫn có chút thấp, uống chút đồ nóng vừa vặn làm ấm người.

Tống Tri Tri nhìn về phía quán ăn vặt bày ở cổng trường đang có một đống người vây quanh, Nhan Vũ Hà thấy cô bé vẫn nhìn chằm chằm bên kia không quay đầu, cười hỏi: "Tri Tri cũng muốn ăn ư?”
"Không phải, con chỉ đang nghĩ bọn họ làm ăn tốt như vậy, mỗi ngày nhất định kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?" Thời đại này người đầu óc linh hoạt một chút thật ra rất dễ dàng kiếm được tiền.

“Thì ra Tri Tri của chúng ta còn là một cô bé tham tiền.


" Một ngụm rượu gạo lớn vào bụng, Nhan Vũ Hà chỉ cảm thấy ấm áp từ cổ họng một đường lan tràn đến dạ dày của mình, sau đó lại chậm rãi truyền khắp toàn thân.

“Hai vợ chồng Tống Vinh Hoa lúc trước nói vay tiền buôn bán hình như là định đến cổng trường bán bánh bao màn thầu gì đó!” Nếu như bọn họ thật sự có thể làm được, nói vậy một năm cũng vẫn có thể kiếm được không ít.

“Nhìn không ra bọn họ còn có ý nghĩ này, nếu nghiêm túc làm, quả thật sẽ tốt hơn ở nông thôn.

" Cũng không biết hai vợ chồng kia có thể kiên trì được hay không.

“Vậy phải xem bọn họ có thể chịu được cái khổ này hay không.

" Nghĩ đến biểu hiện bình thường của Tống Vinh Hoa ở nhà, Tống Tiền Tiến cũng không xem trọng bọn họ.

Nhan Vũ Hà ngược lại có cái nhìn khác: "Trước kia là kiếm công điểm(*), cho dù làm thế nào, làm đủ một công cũng chỉ có nhiêu đó điểm, bọn họ đương nhiên không muốn ra sức, nhưng hiện tại đã khác rồi, bọn họ kiếm tiền cho mình nên nhất định sẽ dụng tâm hơn trước”
(*)Công điểm, bắt nguồn từ nhóm hỗ trợ sản xuất nông nghiệp được thành lập ở nông thôn sau khi thành lập Trung Quốc mới, phổ biến áp dụng trong hợp tác xã sản xuất nông nghiệp và xã nhân dân nông thôn.

Phương pháp này chủ yếu có ghi chép cuối cùng, đánh giá cuối cùng, ghi chép định mức, liên hệ sản lượng tính thù lao lao động! Do thao tác thiên về hình thức khiến chủ nghĩa bình quân và cơm tập thể phổ biến, không thể thể hiện theo nguyên tắc phân phối theo hiệu quả lao động, làm nhiều làm ít, làm tốt làm xấu thì công điểm đều giống nhau.

Sau Hội nghị Trung ương 3 lần thứ 11, phương pháp ghi công đánh giá lao động nông thôn dần dần bị hủy bỏ.

Hai người vừa nói vừa đi, Tống Tri Tri tinh mắt nhìn thấy bên kia có một sạp hàng nhỏ bày bán đồng hồ điện tử không khác là mấy so với kiểu dáng của cô, nghĩ đến khả năng nào đó, cô kéo kéo tay áo Tống Tiền Tiến: "Ba, mau nhìn xem, những thứ này hình như giống với đồng hồ điện tử ba mang về cho con kìa.


Tống Tiền Tiến nhìn thấy người bày sạp có chút kinh ngạc, không ngờ đó là đồng nghiệp Đỗ Đại Vĩ của anh ở đoàn xe.

Sau khi Tống Tiền Tiến đi qua nói chuyện với nhau mới biết được, thì ra lúc trước Đỗ Đại Vĩ cũng giúp người ta mang hàng, sau đó có lần phát hiện mình ra ngoài bán kiếm được nhiều tiền hơn nên không mang cho người khác nữa.

Mỗi lần đi theo đoàn xe đến những nơi khác mang đồ về hắn đều đến trường học, hoặc đến bên ngoài chợ bán, không chỉ kiếm được càng nhiều, hơn nữa cũng không tốn bao nhiêu thời gian.


“Sau này ba cũng có thể mang nhiều đồ về, Tri Tri giúp ba bán.

" Tống Tri Tri nắm tay làm bộ cổ vũ.

“Không cần phiền toái như vậy, ba vẫn trực tiếp giúp người mang hàng là tốt rồi.

" Tuy rằng kiếm ít đi đôi chút, nhưng như vậy ít nhất không làm mất mặt Vũ Hà.

Tuy rằng Tống Tiền Tiến không cảm thấy việc này có gì mất mặt, nhưng không chịu nổi người chung quanh đều cảm thấy như vậy, anh có thể không quan tâm cái nhìn và đánh giá của người ngoài, nhưng anh phải suy nghĩ cho Nhan Vũ Hà.

Tống Tri Tri biết Tống Tiền Tiến suy nghĩ như thế, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, đồng thời tiếp tục suy nghĩ nên khuyên giải Tống Tiền Tiến gây dựng sự nghiệp như thế nào?
Hay là chờ Trịnh Văn Quảng bắt đầu gây dựng sự nghiệp rồi tự mình nhắc lại chuyện này thì tốt hơn? Trong lòng Tống Tiền Tiến thật ra vẫn âm thầm so bì cao thấp với Trịnh Văn Quảng, dù sao nếu như không có chuyện ngoài ý muốn kia, người Nhan Vũ Hà sẽ gả không phải là Tống Tiền Tiến, huống chi hai người còn có hôn ước nhiều năm, nói không ghen tị là giả.

Nhan Vũ Hà ngược lại không biết Tống Tiền Tiến băn khoăn bởi vì chính mình, cho rằng anh chỉ đơn thuần không muốn.

Đồ Xuân Hoa bên này bởi vì có tiền Chung Tiểu Điềm mượn, rất nhanh đã dựng sạp ăn sáng lên, ngay từ đầu chỉ là bán bánh bao cùng màn thầu nhưng không ngờ lại làm ăn tốt ngoài ý muốn.

Tống Vinh Hoa thấy Đồ Xuân Hoa một ngày bán bánh bao cùng màn thầu kiếm tiền còn nhiều hơn so với mình khiêng đồ, dứt khoát cũng không đi khiêng đồ nữa, dù sao công việc kia quá mệt mỏi, trước kia hắn ta cũng chưa từng nếm qua khổ sở này.

Nói là không đi khiêng đồ giúp Đồ Xuân Hoa cùng nhau bán bánh bao màn thầu, thật ra chẳng qua chỉ là lúc Đồ Xuân Hoa bận rộn hô hai tiếng, thuận tiện mỗi ngày đi thu tiền.


Cứ như vậy, nguồn kinh tế của một nhà ba người đến từ tiền bán bánh bao màn thầu mỗi ngày.

Kiếm được tiền khiến cho vẻ mặt Đồ Xuân Hoa hãnh diện, Đồ Xuân Hoa cũng không trực tiếp trả lại tiền cho Chung Tiểu Điềm, ngược lại mang theo một cân bán ga tô mua ở chỗ hợp tác xã mua bán đến chỗ Nhan Vũ Hà.

Cô ta biết Nhan Vũ Hà đi học ở Dạ Đại, cho nên cố ý lựa chọn buổi sáng cô được nghỉ một ngày cuối tuần tới gõ cửa nhà Nhan Vũ Hà.

Lúc này Nhan Vũ Hà đang định đưa Tống Tri Tri đến căn tin ăn sáng, nghe thấy tiếng gõ cửa còn có chút bất ngờ, chờ sau khi nhìn thấy Đồ Xuân Hoa ngoài cửa có chút bất ngờ: "Sao cô lại tới đây?"
Lúc này chính là thời gian ăn bữa sáng, trên lầu dưới lầu không ít người, Đồ Xuân Hoa cười nói: "Chị dâu cả, chị yên tâm đi, lần này không phải em tới mượn tiền, đây là bánh ga tô mà em mua cho Tri Tri.


Nhìn thấy ánh mắt người chung quanh ném tới khiến trong lòng Đồ Xuân Hoa càng đắc ý, giọng điệu cũng càng thêm vui vẻ: "Chị dâu cả à, hôm nay em tới là muốn nhờ chị giúp em trả tiền này trả lại cho chị Tiểu Điềm, lần này nhờ có chị ấy cho em mượn tiền vốn, chứ nếu không người một nhà chúng em phỏng chừng ngay cả cơm cũng không có mà ăn rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận