Nhan Vũ Hà và Chung Tiểu Điềm đều làm việc cùng một trường học, muốn hoàn toàn tránh mặt là không thể nào, không có Trịnh Văn Quảng ở trước mặt, Chung Tiểu Điềm tự nhiên sẽ không đi mặt nóng dán mông lạnh, cho nên trong khoảng thời gian này cô ta cũng không chủ động đi tìm Nhan Vũ Hà.
Nhan Vũ Hà cảm thấy không có Chung Tiểu Điềm thỉnh thoảng ân cần thăm hỏi, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều, trước kia mỗi lần cô ta lại gần, mình còn phải vắt hết óc nghĩ nên trả lời cô ta như thế nào thì tốt, như bây giờ thật sự cả người đều cảm thấy thoải mái.
Các giáo viên khác trong trường đương nhiên cũng chú ý tới sự thay đổi của hai người, dù sao lúc trước Chung Tiểu Điềm thích nhất là lôi kéo Nhan Vũ Hà ở trước mặt mọi người show tình bạn thân, Nhan Vũ Hà khi đó cố kỵ quá nhiều, tự nhiên sẽ không vạch trần cô ta, ngược lại giống như bị ép mua ép bán.
Nơi có người thì sẽ thành cái chợ, mọi người lén thảo luận có phải hai người này cãi nhau rồi hay không, hoặc là đã xảy ra chuyện gì mà mọi người không biết.
Cũng may cô Vương rất có lực, ngăn cản các loại bổ não của bọn họ: "Chồng cô Chung này trước kia ở bộ đội, một mình cô ta chăm con ở nhà nên thời gian rảnh rỗi nhiều, đương nhiên không có việc gì sẽ tới tìm cô Nhan tán gẫu, hiện tại chồng cô Chung người ta chuyển nghề trở về, mỗi ngày cô ta phải xử lý chuyện trong nhà đương nhiên không thể rảnh rỗi giống như trước kia.
”
"Nói như vậy hình như cũng đúng, những đại lão gia này trở về còn không phải là tổ tông sao, cái gì cũng muốn chúng ta đến hầu hạ như con sen vậy.
" Người đã kết hôn đều mang vẻ mặt đồng cảm.
Có người mặc dù còn có nghi hoặc nhưng lại nhìn người bên cạnh đều mang vẻ mặt đồng ý, nghi hoặc trong lòng lại nuốt xuống.
Chung Tiểu Điềm một mực chờ những người khác tới hỏi chuyện của cô ta cùng Nhan Vũ Hà, trong đầu cô ta đã chuẩn bị vài loại phiên bản giải thích, dù sao đơn giản chính là mình một mảnh chân tình gửi vào gió đông, là Nhan Vũ Hà không cảm kích vân vân.
Chung Tiểu Điềm đợi nhiều ngày không chỉ không đợi được mọi người hỏi, nhưng lại đợi được mọi người trêu chọc, có giáo viên còn lại vỗ vai cô ta cười nói: “Đàn ông nhà cô trở về ngược lại không còn được thư thả nữa đúng không, ngay cả thời gian tìm cô Nhan chơi cũng không có.
”
Chung Tiểu Điềm ngay từ đầu còn có chút mơ hồ, sau đó nghe được mấy người đều nói như vậy, cô ta mới hiểu được mình đã bị Nhan Vũ Hà giành trước một Bước, lại nói cô ta hiện tại không đi tìm cô là bởi vì Trịnh Văn Quảng trở về bên chính mình bận rộn không có thời gian.
Trong lúc nhất thời, Chung Tiểu Điềm vừa tức vừa giận, luôn là mình tính kế người khác, lần này lại bị Nhan Vũ Hà tính kế lên đầu.
Cô ta thậm chí có xúc động muốn đi tìm Nhan Vũ Hà đối chất, nhưng nghĩ đến Trịnh Văn Quảng lại không thể không từ bỏ.
Tống Tri Tri rất nhanh đã biết chuyện Trịnh Viện Viện học đàn dương cầm, tuy rằng hai người đã tuyệt giao, nhưng trong lòng Trịnh Viện Viện vẫn còn thức chuyện của ba cô ta, bình thường ở trường học sẽ dẫn dắt không ít người cô lập Tống Tri Tri.
Đối với việc này, Tống Tri Tri cảm thấy buồn cười mà thôi, quả nhiên là trò trẻ con, cũng may cô vốn không muốn cùng đám trẻ con này chơi những trò chơi ngây thơ kia, Trịnh Viện Viện làm ra chuyện này ngược lại giúp cô bớt việc không ít.
Trịnh Viện Viện ngay từ đầu còn rất tự đắc, dù sao tất cả mọi người đều sẵn lòng nghe lời cô ta không chơi với Tống Tri Tri nữa, vì thế cô ta lại mang thêm kẹo đến chia cho mọi người.
Vốn cho rằng không ai muốn chơi đùa cùng Tống Tri Tri thì cô bé nhất định sẽ rất khổ sở, nói không chừng còn có thể tìm một chỗ trốn đi len lén khóc nhè, mãi đến khi Trịnh Viện Viện phát hiện nụ cười trên mặt Tống Tri Tri, hình ảnh Tống Tri Tri chủ động cầu hòa trong tưởng tượng của cô ta căn bản không xuất hiện, điều này làm cho Trịnh Viện Viện cảm thấy rất phẫn nộ.
Những bạn học khác trong lớp đều không muốn chơi với cô, vì sao cô còn cười vui vẻ như vậy, cho nên cô ta cố ý ở bên cạnh chỗ ngồi của Tống Tri Tri lớn tiếng giảng giải chuyện mình học đàn dương cầm, còn không quên khoe khoang nói: "Ba tôi nói, chờ tôi biết đàn dương cầm sẽ mua cho tôi một cây đàn dương cầm mới.
”
“Ôi, Viện Viện, ba cậu đối xử với cậu thật tốt, nhà cô tớ có đàn dương cầm, nghe nói rất đáng tiền đấy.
" Cô bé bên cạnh vẻ mặt hâm mộ.
“Ba tôi nói là chỉ cần tôi thích, đắt hơn nữa cũng không sao.
" Lúc nói lời này Trịnh Viện Viện không tự giác ưỡn thẳng thân thể nhỏ bé của cô ta, lời này cô ta đang nói cho Tống Tri Tri nghe, hừ, cho dù thế nào đi nữa cô ta mới là con gái duy nhất của ba, con gái nuôi Tống Tri Tri này tuổi gì.
”
"Viện Viện ba cậu cũng thật tốt, ba tôi chán muốn chết, suốt ngày kêu tớ nhường nhịn em trai một chút, mỗi ngày trở về chỉ muốn gặp em trai.
" Tuy rằng kế hoạch hóa gia đình đã thực hiện, nhưng vẫn có người lén lút trốn đi liều mạng đẻ con trai, tư tưởng trọng nam khinh nữ cổ xưa không thể lập tức sửa chữa lại.
Trịnh Viện Viện nói xong vẫn lặng lẽ lưu ý vẻ mặt Tống Tri Tri, lại thấy cô phảng phất như không nghe thấy tiếp tục lật sách vở trước mặt.
Trịnh Viện Viện hừ nhẹ một tiếng, Tống Tri Tri nhất định đang giả bộ, trước kia chính miệng cô nói hâm mộ mình có một người ba tốt.
Tống Tri Tri ngay từ đầu cho rằng Trịnh Viện Viện chỉ đơn thuần khoe khoang, nghĩ cô ta khoe khoang một phen hẳn sẽ rời đi, không ngờ rằng cô ta giống như mọc rễ bên này vậy, ngồi cùng bạn học bên cạnh nói Trịnh Văn Quảng đối tốt với cô ta thế nào, khoe khoang các loại.
Lúc này Tống Tri Tri mới hiểu được, cô ta mất nhiều tâm tư như vậy thì ra là cố ý khoe khoang cho cô nghe, nghĩ tới đây, Tống Tri Tri nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
Trịnh Viện Viện vẫn lải nhải kể ra Trịnh Văn Quảng đối tốt với mình như thế nào, Tống Tri Tri chỉ cảm thấy phảng phất như muỗi vẫn ong ong kêu không ngừng bên tai mình, vì thế quyết định thỏa mãn lòng hư vinh của Trịnh Viện Viện.
“Trịnh Viện Viện, ba cậu cũng thật thương cậu, chúng tôi cũng thật hâm mộ cậu.
" Trịnh Viện Viện nghe Tống Tri Tri nói lời này không khỏi hừ nhẹ một tiếng, cô ta biết Tống Tri Tri vừa rồi chỉ giả bộ thôi, đang muốn rộng lượng tỏ vẻ nếu Tống Tri Tri nguyện ý xin lỗi mình, các cô cũng vẫn có thể làm bạn.
“Cho nên có thể mời cậu trở lại chỗ ngồi của mình không, cậu ở đây ồn ào quá.
" Tống Tri Tri chân tình thực ý, bình thường thời gian lúc này cô sẽ ghé vào bàn ngủ.