Trịnh Viện Viện nghĩ đến đối tượng các bạn học khen ngợi đều biến thành Tống Tri Tri, nắm tay nhỏ siết chặt, những con sói mắt trắng này chẳng qua chỉ là mấy viên kẹo mà đã bị mua chuộc nhanh như vậy, cũng không ngẫm lại xem bọn họ đã ăn nhiều kẹo của mình thế nào.
“Viện Viện, con còn lề mề cái gì nữa, nhanh lên, đợi lát nữa sẽ đến muộn mất.
" Thanh âm thúc giục của Chung Tiểu Điềm vang lên.
Trịnh Viện Viện cắn cắn môi dưới của mình, rất muốn nói hôm nay mình không muốn đi học đàn, nhưng do dự một chút cuối cùng vẫn không nói ra miệng, bởi vì cô ta biết mình nói ra cũng vô dụng.
Trên đường đi học đàn dương cầm, Chung Tiểu Điềm còn đang lải nhải nói liên miên: "Bây giờ con luyện bài nào quen thuộc đôi chút, chờ lần sau khi ba con cùng đến, con hãy đàn cho ba nghe, sau đó hãy hỏi xin ba mua cho đàn dương cầm.
”
Đối với khoản tiền Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về kia, Chung Tiểu Điềm vẫn không thể không nghĩ tới, trong sách viết rằng khi hắn vừa trở về đã giao tiền cho Nhan Vũ Hà bảo quản, ngay cả người trong nhà cũng không nói, nhưng đến bây giờ Trịnh Văn Quảng cũng chưa thổ lộ một chữ với mình.
Bởi vì mình trước sau như một ở trước mặt Trịnh Văn Quảng sắm vai tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng giỏi hiểu lòng người, cho nên cô ta đương nhiên không thể chính miệng hỏi hắn chuyện này.
Nghĩ đến khoản tiền kia, trong lòng Chung Tiểu Điềm càng thêm phiền muộn, Trịnh Văn Quảng sẽ không lặng lẽ đưa cho Nhan Vũ Hà chứ?
Chung Tiểu Điềm rất nhanh đã lắc đầu phủ định suy đoán của mình, Trịnh Văn Quảng bình thường nhìn không phải người hồ đồ như vậy, cho nên việc này hẳn không thể nào.
Qua một hồi lâu Trịnh Viện Viện mới nhẹ giọng nói: "Mẹ, con biết rồi ạ.
”
Sau đó cô ta nghĩ đến hôm nay Tống Tri Tri nổi bật, Trịnh Viện Viện đột nhiên hỏi: "Mẹ, ngày mai để ba lái xe đưa con đi học đi.
”
“Việc này buổi tối con tự mình nói với ba đi.
" Trịnh Văn Quảng đối gần như là có cầu tất ứng đối với yêu cầu của con gái.
“Được, vậy con học đàn xong có thể đến cao ốc bách hóa mua chút kẹo không.
" Ngày mai cô ta cũng mang đến trường, hừ, cô ta không muốn bị Tống Tri Tri vượt mặt.
“Được, đợi lát nữa dẫn con đi.
" Chung Tiểu Điềm đáp ứng rất là dứt khoát, vừa lúc Tuyết Hoa Cao của cô ta cũng hết, có thể thuận tiện nhìn xem có son môi mới ra hay không.
KHông cần quan tâm tới kinh tế trong gia đình như thế nào, phương diện này Chung Tiểu Điềm cũng sẽ không để mình chịu ấm ức.
Bởi vì chuyện xảy ra ở trường học đè nén một đường Trịnh Viện Viện lúc này rốt cục cũng vui vẻ hẳn lên, cô ta quyết định sẽ luyện đàn thật tốt, sớm chút để cho ba mua đàn dương cầm cho mình, đến lúc đó mời các bạn học tới nhà chơi, thuận tiện để cho bọn họ xem đàn dương cầm mới của mình.
*
Tống Tiền Tiến nhìn thoáng qua canh trong nồi, lại đúng lúc bỏ thêm một chút nước sôi vào, sau đó vỗ vỗ đầu nhỏ của Tống Tri Tri dịu dàng nói: "Chờ mẹ trở về chúng ta có thể bắt đầu xào rau ăn cơm rồi.
”
Tống Tri Tri gật đầu: "Vâng ạ, chúng ta chờ mẹ về.
" Nói xong nhìn sắc trời bên ngoài, giờ này đã đã sắp tối sao còn chưa họp xong.
“Ba, hay là chúng ta đi đón mẹ đi, hôm nay sắp tối rồi.
" Tống Tri Tri đột nhiên nghĩ đến bọn họ còn có thể đi đón Nhan Vũ Hà.
Tống Tiền Tiến đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Trong nồi còn nấu canh, ba muốn ở nhà trông nồi.
”
Nói xong Tống Tiền Tiến cụp mắt nhìn chằm chằm cái nồi trước mắt, không phải anh không muốn đi, anh chỉ sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến Nhan Vũ Hà trở thành đối tượng nghị luận của người khác, lại loại nghị luận không có ý tốt.
Tống Tri Tri vốn cho rằng Tống Tiền Tiến sẽ đáp ứng, cho nên nghe được ba cự tuyệt nhất thời có chút sửng sốt, không rõ vì sao ba lại cự tuyệt.
Cũng may nghi hoặc này không kéo dài quá lâu, bởi vì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Nhan Vũ Hà đã trở lại.
Tống Tiền Tiến thấy Tống Tri Tri như một quả đạn vọt tới cửa, không khỏi cong khóe môi sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
“Mẹ, sao mẹ lại họp lâu như vậy?" Tống Tri Tri kéo tay áo Nhan Vũ Hà làm nũng.
"Không phải họp lâu, là trường học có một giáo viên mới vừa vặn cùng lớp với mẹ, hiệu trưởng bảo mẹ dẫn cô ấy đi làm quen với hoàn cảnh trước.
" Không ngờ tùy ý đi một vòng trong trường học, trở về đã muộn như vậy rồi.
“Giáo viên mới sao, nam hay nữ ạ?" Tống Tri Tri đột nhiên nhớ tới chuyện Đỗ Đại Vĩ muốn giới thiệu đối tượng.
“Giáo viên nữ, làm sao vậy?" Nhan Vũ Hà cười nhéo nhéo khuôn mặt Tống Tri Tri, có chút không rõ nguyên nhân vì sao cô bé lại hỏi cái này.
“Ý, vậy không phải vừa vặn sao?” Tống Tri Tri cũng không muốn buông tha cơ hội kết giao với Đỗ Đại Vĩ, nhìn hắn có thể bày sạp tạ Dạ Đại đã biết hắn là người đầu óc linh hoạt.
“Cái gì vừa vặn?" Nhan Vũ Hà vừa mới bỏ bài tập mang về phê sửa vào phòng, chợt nghe được những lời này của Tống Tri Tri.
"Ngày đó chú Đỗ không phải bảo mẹ giới thiệu đối tượng sao, đây không phải là chuyện vừa vặn ạ?" Tống Tri Tri trừng mắt nhìn, vẻ mặt con rất thông minh hãy nhanh chóng khen con đi.
“Con nhóc tinh quái này, chỉ nhớ đồ chơi của người ta.
" Món đồ chơi lần trước Đỗ Đại Vĩ mang đến cho Tống Tri Tri quả thật rất tinh xảo.
“Không phải đâu ạ, con muốn mẹ làm người giữ chữ tín, lúc ấy mẹ đã đồng ý giúp chú Đỗ lưu ý đối tượng rồi mà.
" Qua lại vài lần có thể thấy tính cách Đỗ Đại Vĩ không tệ, huống chi, chỉ giới thiệu chút thôi, có được hay không còn phải tùy vào bọn họ.
“Mẹ biết rồi, chẳng qua việc này còn phải thư thả một chút, nếu không cô Lữ còn tưởng rằng mẹ là bà mối đấy.
" Nhan Vũ Hà nói xong bản thân cũng nhịn không được nở nụ cười.
Nhan Vũ Hà trong lúc nói chuyện tầm mắt liếc đến người đàn ông trong bếp, nhớ hôm nay trong văn phòng giáo viên nói những lời kia, muốn đi vào trợ giúp nhưng nhất thời lại có chút do dự.
Giáo viên trong văn phòng phần lớn lớn tuổi hơn cô một vòng, đều oán giận mình mỗi ngày đi làm một ca trở về còn phải hầu hạ đàn ông, thật sự là com dâng đến tay nước rót há miệng, thật sự là hầu hạ tổ tông.
Lúc ấy Nhan Vũ Hà nghe xong không khỏi sửng sốt, mình hình như cũng không như vậy, Tống Tiền Tiến không ở nhà, cô sẽ cùng Tri Tri đi ăn ở căn tin, sau khi Tống Tiền Tiến trở về bảo các cô không nên đi căn tin, để anh nấu ăn là được rồi.
Mấy ngày nay, Nhan Vũ Hà nghĩ lại hành động mấy năm nay của mình, mấy năm nay đều là Tống Tiền Tiến bao dung cô, giống như cô chỉ cần chăm Tri Tri, hiểu biết của cô đối với Tống Tiền Tiến có thể đếm trên đầu ngón tay, nói cho cùng mấy năm nay là cô mắc nợ Tống Tiền Tiến.
Nghĩ như vậy, Nhan Vũ Hà xoay người vào phòng bếp, Tống Tiền Tiến vừa xoay người đã phát hiện người sau lưng, anh nhất thời sững sờ tại chỗ.
“Tôi đến xem bên anh có gì muốn giúp không?” Nhan Vũ Hà nói xong đưa tay nhận lấy cái đĩa trong tay Tống Tiền Tiến.
Mãi đến sau khi Nhan Vũ Hà bưng chén đĩa đi ra ngoài, Tống Tiền Tiến còn sững sờ tại chỗ, tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây làm cho anh cảm thấy giống như nằm mơ.
Không chỉ Tri Tri nguyện ý thân cận với anh, ngay cả thái độ của Vũ Hà cũng bắt đầu chậm rãi chuyển biến, anh kiềm chế hưng phấn trong lòng, xoay người quyết định nấu thêm một món ăn.