Tống Tri Tri rất nhanh cũng biết việc này, không cần nghĩ cũng biết là Trịnh Viện Viện nói ra.
Trịnh Viện Viện luôn luôn thích khoe khoang, từ trong miệng Chung Tiểu Điềm biết được việc này đã không nhịn được khoe khoang trong lớp: "Ba tôi xuống biển buôn bán kiếm nhiều tiền, về sau có thể mua cho tôi nhiều đồ chơi và kẹo hơn.
”
"Thật vậy sao, vậy sau này có phải ba cậu không thể dùng xe đưa cậu đi học nữa không?" Bởi vì Trịnh Văn Quảng lái xe đưa Trịnh Viện Viện đến trường, cho nên mọi người đều biết Trịnh Văn Quảng có thể lái xe của đơn vị.
“Đúng là không thể nhưng không sao, chờ ba tôi kiếm được nhiều tiền là có thể mua xe mới, mua xe mới thuộc về chúng tôi.
" Trịnh Viện Viện cố ý nhấn mạnh một câu cuối cùng, sau đó còn có vô tình cố ý nhìn thoáng qua Tống Tri Tri bên kia.
Tống Tri Tri nghe được tin tức này quả thực vui vẻ muốn bay lên, ngay cả Trịnh Văn Quảng cũng xuống biển rồi, vậy có lẽ thuyết phục Tống Tiền Tiến buôn bán sẽ không khó như vậy nữa.
Chẳng qua có lẽ phải để bạn nhỏ Trịnh Viện Viện ấm ức làm hiệp sĩ gánh nồi một lần.
Cho nên khi Trịnh Viện Viện nhìn qua, Tống Tri Tri lộ ra một nụ cười đặc biệt chân thành với cô ta.
Trịnh Viện Viện hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu đi chỗ khác, Tống Tri Tri nhất định đã nghe được lời vừa rồi của cô ta cho nên muốn lấy lòng cô ta, cô ta mới không tiếp tục làm bạn với cô nữa.
Lúc Trịnh Văn Quảng còn ở nhà suy tư mình nên làm cái gì, chuyện hắn muốn xuống biển buôn bán đã truyền khắp toàn bộ ký túc xá trường học.
Chung Tiểu Điềm còn chưa tan tầm, hắn nấu cháo dự định đến căn tin mua chút bánh bao hoặc là màn thầu, trên đường đụng phải người nhà giáo viên ở lầu bên cạnh bọn họ, nhìn thấy hắn đã nhịn không được hỏi: "Tiểu Trịnh, nghe nói cậu ngừng lương giữ chức dự định xuống biển, người trẻ tuổi làm việc không nên quá xúc động đâu.
”
Trịnh Văn Quảng còn có chút mơ hồ, không rõ sao chỉ mới hai ngày ngắn ngủi mà ngay cả người bình thường không quá quen thuộc cũng biết đến việc này? Nhìn vẻ mặt thuyết giáo của đối phương, giọng điệu hắn cũng lạnh nhạt: "Bởi vì còn trẻ cho nên muốn thử một lần, không được thì trở về làm việc.
”
"Công việc ở đơn vị này là bát cơm sắt, cậu làm ăn sẽ mạo hiểm rất lớn, nhưng cậu nói cũng đúng, cậu còn trẻ còn có thể chịu được giày vò.
" Người nói chuyện xong cuối cùng cười vỗ vỗ bả vai hắn rời đi, vừa đi vừa lắc đầu không khỏi cảm khái, người trẻ tuổi bây giờ thật sự là không có một chút tinh thần chịu khổ chịu khó nào, cho rằng làm ăn sẽ thoải mái hơn sao?
Trịnh Văn Quảng vốn còn định đi căn tin mua bánh bao, trải qua khúc nhạc đệm này, hắn xoay người trở về nhà, căn tin càng nhiều người, hắn cũng không muốn giải thích chuyện mình xuống biển.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi day day mày, việc này chỉ có hắn cùng Chung Tiểu Điềm biết, cho nên những người này biết được có lẽ bởi vì Chung Tiểu Điềm tiết lộ ra.
Đối với việc này trong lòng hắn có chút tức giận, cảm thấy Chung Tiểu Điềm quá xúc động, chuyện bên này của hắn còn chưa đâu vào đâu cả, sao cô ta lại khiến cho mọi người đều biết thế này? Xem ra việc này nên nói chuyện với cô ta đàng hoàng mới được.
Trong sách cũng không có miêu tả quá nhiều đối với chuyện Trịnh Văn Quảng gây dựng sự nghiệp, Chung Tiểu Điềm cũng không rõ ràng lắm ban đầu hắn làm giàu từ gì, cho nên Chung Tiểu Điềm chỉ có thể chậm rãi chờ Trịnh Văn Quảng tự mình nghĩ kỹ.
Gây dựng sự nghiệp nhất định phải có tiền vốn, mấy năm nay Trịnh Văn Quảng gửi tiền cho Chung Tiểu Điềm cô ta gần như tiêu xài hết không còn một xu, tiền lương của cô ta ngược lại sẽ tích góp mỗi tháng một chút, cô ta dự định ngày nào đó sẽ lấy tiền này ra đưa cho Trịnh Văn Quảng.
Dù sao sau này Trịnh Văn Quảng sẽ là người giàu nhất phương, tiền này mình lấy ra là chuyện không lỗ đi đâu được, đến lúc đó còn có thể nhận được sự cảm kích của Trịnh Văn Quảng, cớ sao cô ta lại không làm chứ.
Nghĩ đến phản ứng của hắn sau khi mình đưa tiền cho Trịnh Văn Quảng, Chung Tiểu Điềm không khỏi có chút kích động, ngay cả Trịnh Viện Viện cũng có thể cảm giác được tâm tình tốt của cô ta: "Mẹ, hôm nay con có thể luyện đàn dương cầm ít đi nửa giờ không, con muốn xuống lầu chơi một tí.
”
Từ khi học đàn dương cầm, đã rất lâu cô ta không xuống lầu chơi với bạn bè rồi.
“Lúc con luyện tập nên nghiêm túc một chút thì ngược lại mẹ có thể suy nghĩ.
" Tâm tình Chung Tiểu Điềm đang vui vẻ nên cũng trở nên dễ nói chuyện hơn.
Hai mẹ con về đến nhà, trong phòng tối đen một mảnh, đang nghi hoặc Trịnh Văn Quảng đi đâu thì đèn trong phòng sáng lên, nhìn thấy người ngồi ở chỗ đó, Chung Tiểu Điềm có chút oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái: "Văn Quảng, anh ở nhà sao không bật đèn lên, em và Viện Viện vừa rồi còn tưởng rằng anh không có ở nhà nữa đấy.
”
Chung Tiểu Điềm nói xong mới phát hiện vẻ mặt Trịnh Văn Quảng có chút không đúng, cô ta đi tới bên cạnh Trịnh Văn Quảng, ngồi xuống bên cạnh hắn dịu dàng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Ngày hôm qua không phải đều rất tốt sao, chẳng lẽ hắn hối hận rồi? Nghĩ tới đây, Chung Tiểu Điềm không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may mắn mình đã truyền tin tức này ra ngoài.
Lấy hiểu biết của cô ta đối với Trịnh Văn Quảng, nếu chuyện đã truyền ra thì không có đường hối hận.
"Chuyện anh chuẩn bị xuống biển làm ăn là em nói cho bọn hắn biết?" Giọng điệu của Trịnh Văn Quảng có chút trầm thấp, lúc trước hắn vẫn là đối tượng được người người hâm mộ, bây giờ người nào thấy hắn đều mang dáng vẻ thuyết giáo, khiến hắn nhất thời có chút không tiếp thu được.
Chung Tiểu Điềm lộp bộp một chút, sau đó rất nhanh đã sửa sang lại biểu cảm, vẻ mặt khiếp sợ: "Sao có thể chứ, việc này em chỉ nói cho một mình Vũ Hà biết thôi.
”
Trịnh Văn Quảng không tự chủ nhíu mày, Nhan Vũ Hà là hạng người gì hắn vẫn hiểu rõ, cho nên việc này hẳn không phải cô truyền ra ngoài.
Vừa nhìn biểu cảm của Trịnh Văn Quảng, Chung Tiểu Điềm đã biết hắn đang suy nghĩ gì, cô ta siết chặt nắm tay của mình, thấp giọng nói: "Em không nói là Vũ Hà truyền ra, đoán chừng là lúc em nói cho cô ấy biết bị người chung quanh nghe được.
”
"Hẳn là vậy, sau này đừng nói những chuyện này ở nơi công cộng.
" Tuy rằng biết việc này không trách được Chung Tiểu Điềm, nhưng trong lòng Trịnh Văn Quảng vẫn có chút không vui, nếu cô ta bí mật nói cho Vũ Hà biết thì sao có thể có chuyện như vậy chứ.
Chung Tiểu Điềm nhìn bóng lưng Trịnh Văn Quảng, có chút tức giận, hắn tin tưởng Nhan Vũ Hà như vậy sao?
"Mẹ, ba hiện tại không đi làm, đàn dương cầm mới của con có phải sẽ không có hay không.
" Mặc dù bạn học bên cạnh khen ngợi, nhưng tình huống hiện tại khiến Trịnh Viện Viện không xác định trong nhà còn có thể mua đàn dương cầm mới cho cô ta hay không.
“Có, sao lại không có chứ.
" Số tiền Trịnh Văn Quảng chuyển nghề đến bây giờ còn chưa lấy ra, nếu hai mẹ con cô ta không dùng, còn không biết hắn sẽ tiêu trên người ai đây.