Thập Niên 80 Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng


“Ba, con nói cho ba biết một bí mật.

” Tống Tri Tri vừa về đến nhà đã vẫy vẫy tay với Tống Tiền Tiến, vẻ mặt thần bí.

Tống Tiền Tiến rất phối hợp đi tới bên cạnh cô bé sau đó ngồi xổm xuống hỏi: "Bí mật gì thế?"
“Ba Trịnh Viện Viện đập bể bát sắt, muốn xuống biển buôn bán rồi ạ.

" Trong giọng nói Tống Tri Tri tràn đầy kích động.

“Sao Tri Tri lại biết chuyện này?” Nhan Vũ Hà bên kia có chút kinh ngạc.

“Không ngờ mẹ lại nghe lén con và ba nói nhỏ?" Tống Tri Tri ra vẻ bất mãn lên án.

“Con nói nhỏ cái gì, cách xa như vậy mà mẹ cũng có thể nghe thấy.

" Trong mắt Nhan Vũ Hà tràn đầy ý cười.

"Hôm nay ba cũng nghe không ít người nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ là thật sao?" Tống Tiền Tiến cũng có chút kinh ngạc, không ngờ rằng Trịnh Văn Quảng lại trực tiếp ngừng lương giữ chức để xuống biển làm ăn.

“Hẳn là thật đấy, lời này hẳn là từ trong miệng Chung Tiểu Điềm truyền ra, chẳng qua cho dù việc này có phải thật hay không đều không liên quan đến chúng ta.

” Giọng điệu Nhan Vũ Hà thản nhiên, vất vả lắm mới được thanh tịnh, cô cũng không muốn cùng Chung Tiểu Điềm dính dáng chút liên quan nào với nhau nữa.

Nghe Nhan Vũ Hà nhắc tới Trịnh Văn Quảng bằng giọng điệu hờ hững, trong lòng Tống Tiền Tiến tràn đầy sung sướng: "Em nói đúng, chúng ta nghe một chút rồi bỏ qua, quả thật không liên quan gì đến chúng ta cả.


“Sao lại không liên quan ạ, Trịnh Viện Viện đã nói ba cậu ta sẽ xuống biển kiếm được rất nhiều tiền, muốn mua nhà mới cho các cậu ta, xe mới, còn có thể mua cho cậu ta thật nhiều đồ chơi và kẹo mới nữa.

" Tống Tri Tri nói xong chạy đến trước mặt Tống Tiền Tiến kéo tay áo anh làm nũng nói:" Ba, ba cũng xuống biển đi, con cũng muốn nhà mới, xe mới, còn có váy mới mặc không hết nữa.


“Tri Tri, ganh đua như vậy là không đúng đâu.

” Vẻ mặt Nhan Vũ Hà nghiêm túc, cố gắng giảng đạo lý cho cô bé hiểu.

"Con không có ganh đua với ai cả, con chỉ muốn mấy thứ này mà thôi, xuống biển có chỗ nào không tốt chứ, mọi người xem chú Đỗ mỗi lần thừa dịp rảnh ra ngoài bày sạp đã có thể kiếm thật nhiều tiền rồi, nếu ba mỗi ngày làm cái này nhất định có thể kiếm càng nhiều tiền hơn nữa.

"
“Con đúng là một con nhóc tham tiền.

”Tống Tiền Tiến đưa tay chỉ lên trán cô.

“Cho nên ba đồng ý rồi sao ạ?”Tống Tri Tri có chút vui vẻ, hóa ra Tống Tiền Tiến lại dễ thuyết phục như vậy sao?
“Việc này không thể qua loa, có thương con bé cũng phải có nguyên tắc mới được.

”Nhan Vũ Hà cau mày nhìn về phía Tống Tiền Tiến, cô cho rằng Tống Tiền Tiến sẽ đồng ý là vì nghe Tống Tri Tri nói.

"Em không phản đối anh làm ăn sao?" Tống Tiền Tiến thấy dường như cô cũng không bài xích nếu mình làm ăn, vì vậy liền trực tiếp hỏi ra.

“Tại sao tôi lại phản đối anh chứ?” Vẻ mặt Nhan Vũ Hà khó hiểu, anh có thể ủng hộ tất cả quyết định của cô, vậy tại sao cô không thể ủng hộ anh chứ?
Tống Tiền Tiến nghe nói như thế, trên mặt không khỏi nở nụ cười: "Anh cho rằng em sẽ không đồng ý để anh đi buôn bán.


"Nếu như anh muốn đi thử một lần thì đi thử đi, không cần lo lắng trong nhà, những năm này cũng tiết kiệm được chút tiền, huống chi mỗi tháng tôi còn có tiền lương nữa mà.

" Tuy tiền lương không cao nhưng nhu cầu để một nhà ba người dùng hằng ngày vẫn đủ.

"Thật ra lúc trước ở Dạ Đại đụng phải Đỗ Đại Vĩ bày sạp, anh đã có tâm tư này rồi, bọn anh quanh năm phụ xe nên cũng coi như quen thuộc với mỗi nhà máy, cho nên nguồn cung cấp không thành vấn đề, vận chuyển lại càng không thành vấn đề, mỗi lần có thể trả tiền cho đoàn xe bên kia bảo bọn họ giúp bọn anh mang đồ về.

" Tống Tiền Tiến thẳng thắn nói ra.

“Vậy tại sao không nói sớm một chút, là sợ tôi không đồng ý sao?”Nhan Vũ Hà có chút khó hiểu.

"Ở trong mắt những người khác anh vốn chính là một tên lưu manh không học không nghề, nếu lại làm ra chuyện không làm việc đàng hoàng mà ngược lại chạy đi buôn bán, có lẽ những người đó lại cười nhạo chúng ta, anh thì không sao cả, nhưng anh không muốn em bị những người đó cười nhạo.

" So với trước kia, Tống Tiền Tiến hiện tại sẽ bộc lộ tiếng lòng ở trước mặt Nhan Vũ Hà.

"Anh cũng thật là, thật là," trong lúc nhất thời, Nhan Vũ Hà dĩ nhiên không biết nên nói anh như thế nào, trong lòng bị các loại cảm xúc lấp đầy, đáy lòng có một thanh âm không ngừng tự nói với mình, người đàn ông mỗi giờ mỗi khắc đều đặt mình ở vị trí đầu tiên như thế, Nhan Vũ Hà mình trước đó rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
“Vũ Hà, khi đó kết hôn với anh vốn đã làm em chịu tủi thân rồi, cho nên anh không muốn em phải chịu tủi thân nào khác nữa.

”Tống Tiền Tiến nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Không tủi thân, mấy năm nay em đã làm anh thất vọng, xem nhẹ anh.

”Lúc ấy hôn sự này là do chính cô đồng ý cho nên mới nói không tủi thân, ngược lại là anh đã nhiều năm như vậy qua đi mà vẫn bao dung cho cô.

“Mỗi ngày có thể nhìn thấy em anh đã cảm thấy rất vui, thật đấy, đây là chuyện trước kia anh cũng không dám nghĩ tới.

”Trước kia Tống Tiền Tiến cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày, cô gái trong mộng có thể trở thành vợ của mình.

“Tại sao anh lại đối xử với em tốt như thế?” Nhan Vũ Hà hỏi ra nghi hoặc nhiều năm của mình, trước khi rơi xuống nước bọn họ căn bản chưa từng gặp nhau, cho nên Nhan Vũ Hà vẫn không nghĩ ra vì sao Tống Tiền Tiến lại đối xử tốt với mình như vậy.

“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?" Tống Tiền Tiến có chút cẩn thận hỏi cô.

“Lần đầu tiên sao? Ý anh là khi nào?” Nhan Vũ Hà có chút không nhớ rõ, trước kia bọn họ cùng lắm chỉ gặp nhau ở trên đường trong đại đội, cho nên cô không xác định lần đầu tiên gặp mặt Tống Tiền Tiến là lần nào.

Nhìn vẻ mặt cau mày mờ mịt của cô, nói Tống Tiền Tiến không thất vọng là giả, anh rũ mí mắt xuống giọng điệu có chút sa sút: "Không có gì, anh chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.


“Thật sao? "Nhan Vũ Hà cảm thấy bộ dạng kia của anh rõ ràng không giống như chỉ thuận miệng hỏi.

Tống Tiền Tiến do dự một chốc, rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đầu thôn, bởi vì anh dẫn anh em nhà họ Tống ra ngoài chơi, làm cho bọn họ ngã bể đầu gối, sau khi trở về Hồ Chiêu Đễ không cho anh cơm ăn còn nhốt anh ở bên ngoài sân, khi đó anh còn không biết anh không phải con ruột của bọn họ nên đã giận dỗi với bọn họ, chuẩn bị rời nhà trốn đi, kết quả mới đi tới đầu thôn đã đói bụng đi không nổi nữa, khi đó em cùng ba em vừa vặn từ trong thành trở về, em còn cho anh một miếng bánh ngọt nữa.


Chính là miếng bánh ngọt này đã làm cho buổi tối vốn không ổn của Tống Tiền Tiến trở nên ấm áp, anh còn nhớ rõ lúc ấy cô mặc áo bông dài màu đỏ, bện hai bím tóc, đưa bánh ngọt tới trong tay anh nói với giọng điệu ngọt ngào: "Anh ơi, cái này cho anh ăn, ăn xong sẽ trở nên vui vẻ nha.


Đó là âm thanh tốt đẹp nhất mà Tống Tiền Tiến từng được nghe trong đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui