Trịnh Văn Quảng nhìn thời gian, phỏng chừng hai mẹ con Chung Tiểu Điềm cũng sắp trở lại rồi, vừa định nói gì đó chợt nghe Nhiếp Tiểu Bình bên cạnh nói: "Văn Quảng à, hiện tại con không làm việc ở đơn vị nữa, vậy con cùng Tiểu Điềm nhanh chóng sinh thêm một đứa nữa đi, không có con trai là không được đâu.
"
"Mẹ, mẹ làm thế không phải là để cho Tiểu Điềm công khai phạm sai lầm sao?" Trịnh Văn Quảng cũng không phải không muốn con trai, dù sao từ nhỏ sinh trưởng ở dưới hoàn cảnh như vậy nên đương nhiên có tư tưởng trọng nam khinh nữ, muốn thờ phụng hương khói, nhưng đồng thời hắn cũng tôn trọng các loại quy định của quốc gia.
Cho nên mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không muốn vi phạm kế hoạch hóa gia đình.
“Đến lúc đó mặc quần áo mặc rộng thùng thình chút, đánh chết không nói thì sẽ không ai biết được, muốn sinh thì trốn về sinh là được, đến lúc đó hộ khẩu có thể đặt ở chỗ bọn anh cả trước.
”Nhiếp Tiểu Bình đã sớm nghĩ kỹ việc này.
"Mẹ, việc này không được, nếu như bị tra ra mà chức vị con đang giữ lại sẽ trực tiếp bị khai trừ.
" Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trịnh Văn Quảng không muốn mạo hiểm, đi làm không bao lâu, hắn chợt nghe được vài người bị khai trừ công chức, những người này không một ngoại lệ đều là trong nhà sinh hai đứa bị người ta tố cáo.
"Vậy mà như vậy cũng không được sao, nếu thật sự không được rồi, con cứ nhận một đứa con thừa tự từ chỗ anh cả con, cũng không thể trăm năm về sau ngay cả một người thờ cũng cũng không có được.
" Nhiếp Tiểu Bình cảm thấy mình thật sự đã hao tâm tổn trí vì Trịnh Văn Quảng.
Chung Tiểu Điềm vừa dẫn theo Trịnh Viện Viện trở về đã nghe được lời như vậy, cô ta nói thẳng: "Chúng con sẽ không nhận con trai của anh cả làm con thừa tự đâu.
”
Nhận làm con thừa tự mà bọn họ cũng nghĩ ra, về sau Trịnh Văn Quảng dốc sức làm ra đế quốc buôn bán, những người khác nhà họ Trịnh cũng đừng mong nhúng chàm.
“Không đồng ý nhận con thừa tự, vậy thì tự mình sinh con trai ra đi.
”So với nhận con thừa tự, thật ra Nhiếp Tiểu Bình vẫn nghiêng về phương án để bọn họ sinh ra, dù sao bọn họ còn trẻ, hơn nữa người già cũng thích trong nhà nhiều con nhiều phúc, đây chính là phúc khí.
“Mẹ, hiện tại kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt như vậy, con cũng không muốn vì chuyện này mà mất việc.
" Chung Tiểu Điềm thật sự không ngờ tới Nhiếp Tiểu Bình vì thúc đẩy sinh nở mà chạy đến tận nhà.
"Người ta trộm sinh hạ đứa thứ hai không phải cũng không bị gì sao?" Nhiếp Tiểu Bình có chút không vui nói.
Mắt thấy hai người mẹ chồng nàng dâu gần như sắp cãi nhau, Trịnh Văn Quảng có chút đau đầu day trán: "Được rồi, việc này sau này hãy nói đi, mẹ hiếm khi tới một lần, chúng con dẫn mẹ ra ngoài ăn cơm nhé, mùi vị ở nhà hàng kia rất ngon.
”
“Phí tiền này làm gì, ở nhà tùy tiện ăn một chút là được.
”Nói xong trừng mắt nhìn Chung Tiểu Điềm một cái, vợ này càng ngày càng không hiền lành, thậm chí ngay cả cơm cũng không muốn nấu.
“Bà nội hiếm lắm mới tới được một lần, sao có thể tùy tiện ăn một chút chứ, mùi vị của nhà hàng kia thật sự rất ngon đấy.
”Trịnh Viện Viện tiến lên kéo cánh tay Nhiếp Tiểu Bình làm nũng.
Tuy Nhiếp Tiểu Bình trọng nam khinh nữ, nhưng bởi vì bình thường Trịnh Viện Viện ở trong thành, hơn nữa lại là con gái duy nhất của Trịnh Văn Quảng, cho nên ngược lại rất yêu thương cô ta, lúc này nghe được lời của cô ta, thái độ mềm nhũn đi: "Viện Viện nhà chúng ta nói ăn ngon khẳng định là thật sự ăn ngon, vậy bà nội cần phải đi nếm thử mới được.
”
Người một nhà xuất phát đi nhà hàng lần trước, không ngờ rằng lại gặp được cả nhà Tống Tiền Tiến ở cửa.
Người hai nhà chạm mặt nhau đều có chút kinh ngạc, sau đó Nhan Vũ Hà phá vỡ trầm mặc: "Mẹ nuôi vào thành lúc nào vậy, sao không nói một tiếng?"
Trong lòng tuy rằng không thích Nhiếp Tiểu Bình nhưng Nhan Vũ Hà cũng không thể phủ định nhà họ Trịnh đã trợ giúp mình, cho nên ngoài mặt vẫn phải làm.
"Là Vũ Hà à, vài năm không gặp đã trở nên càng ngày càng xinh đẹp rồi, đứa nhỏ này cũng thật nhẫn tâm, đã vài năm rồi mà cũng không trở lại thăm chúng ta.
" Nhiếp Tiểu Bình nói xong hốc mắt còn bắt đầu đỏ lên.
Tống Tri Tri bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, diễn xuất của bà mẹ nam chính này không đi làm diễn viên thật sự đáng tiếc, nếu người không biết chuyện còn tưởng rằng bà ta cùng mẹ cô có tình cảm sâu đậm biết chừng nào ấy chứ.
Nhan Vũ Hà biết từ trước đến giờ Nhiếp Tiểu Bình thích làm bộ cho nên cô cũng không cảm thấy rất kinh ngạc, giọng điệu cô bình thản nói: "Lễ mừng năm mới đều là ngày tốt để cả nhà đoàn viên, làm sao con có thể không biết xấu hổ đến quấy rầy cả nhà mọi người đoàn viên chứ.
Hơn nữa tiết Thanh Minh con trở về tế bái ba mẹ, cũng không thích hợp đến thăm mọi người.
" Nhan Vũ Hà nói lời này khiến người nhà họ Trịnh đối diện cực kỳ kinh ngạc, đặc biệt là Trịnh Văn Quảng, xem ra Vũ Hà thật sự không muốn qua lại nhiều với bọn họ nữa, trước kia cho dù trong lòng cô có bất mãn cũng sẽ không nói chuyện với trưởng bối trong nhà như vậy.
Nhiếp Tiểu Bình bị nghẹn đến mức không mềm không cứng được nữa, trong lòng lại càng không sảng khoái, Nhan Vũ Hà này dám nói với mình như vậy là bởi vì biết Văn Quảng nhà bọn họ hiện tại không đi làm ở đơn vị nữa sao?
Ngay lúc Nhiếp Tiểu Bình lại muốn bắt đầu biểu diễn thì nghe được Nhan Vũ Hà tiếp tục mở miệng nói: "Theo lý mà nói hôm nay nên để chúng con mời cả nhà mới đúng, nhưng hôm nay chúng con trùng hợp hẹn người ta nói chuyện, hôm nào lại mời mẹ nuôi ăn cơm vậy.
" Hôm nay là Đỗ Đại Vĩ mời một nhà Tống Tiền Tiến tới nơi này ăn cơm, thuận tiện thương lượng chuyện làm ăn.
Ngày đó nghe được Tống Tiền Tiến dự định từ chức buôn bán, tâm tư của hắn lập tức nhạy hẳn lên, hiện tại mỗi lần hắn bày sạp kiếm tiền đều nhiều hơn so với tiền lương ở đoàn xe, đây còn là vì hắn bớt chút thời gian đi ra ngoài bày sạp kiếm tiền, nếu như làm thật chẳng phải sẽ kiếm càng nhiều hơn sao.
Nhưng ở niên đại thờ phụng bát cơm sắt này, Đỗ Đại Vĩ vẫn không hạ được quyết tâm từ chức, cho nên sau khi nghe được tin tức Tống Tiền Tiến từ chức, trong lòng hắn ngoại trừ bội phục ra, càng nhiều hơn là nghĩ bọn họ có thể hợp tác.
Cùng làm trong đoàn xe vài năm, Tống Tiền Tiến là người như thế nào, trong lòng Đỗ Đại Vĩ tự nhiên biết rõ, hơn nữa còn muốn Nhan Vũ Hà giới thiệu đối tượng cho mình cho nên đã dứt khoát hẹn cả nhà bọn họ ra ngoài ăn một bữa cơm thuận tiện nói chuyện hợp tác.
Chung Tiểu Điềm nhìn bóng lưng một nhà ba người kia, nhỏ giọng hô lên nói: "Sẽ không phải vì chuyện trước đó mà Vũ Hà còn đang tức giận đấy chứ, nếu không vì sao ngay cả cơm cũng không muốn ăn cùng chúng ta?" Trong mắt Chung Tiểu Điềm, cái gì mà hẹn với người khác, đây chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi, cô ta đang muốn Trịnh Văn Quảng biết thái độ của Nhan Vũ Hà.
Cô ta cũng không thèm quan tâm có phải Nhan Vũ Hà đang chơi trò lạt mềm buộc chặt này hay không, cô đã ra vẻ thanh cao muốn giữ khoảng cách với nhà bọn họ, vậy cô ta đương nhiên phải thỏa mong muốn của cô.
“Chuyện gì xảy ra?”Quả nhiên lời này của Chung Tiểu Điềm vừa ra khỏi miệng, Nhiếp Tiểu Bình đã lập tức hỏi.
“Chính là Viện Viện và Tri Tri ở trong trường cãi nhau một chút, kết quả Vũ Hà đã không vui.
”Chung Tiểu Điềm lựa lời nói lại chuyện ngày đó một lượt
“Hai mẹ con này quả thực chính là đồ vô ơn mà.
" Nhiếp Tiểu Bình rất tức giận.
“Mẹ, chuyện không phải như vậy đâu.
" Trịnh Văn Quảng nói xong có chút không vui nhìn thoáng qua Chung Tiểu Điềm, trước kia cô ta cũng sẽ không nhiều lời như bây giờ.
“Được rồi, ba Nhan Vũ Hà đã chết bao nhiêu năm rồi, chỉ có con và ba con còn nhớ chút ân tình lúc trước, đã chăm sóc nhiều năm như vậy mà còn chưa đủ sao, Viện Viện chẳng qua chỉ là một đứa bé mà cô ta cũng không biết xấu hổ so đo với Viện Viện.
”Nhiếp Tiểu Bình càng nói càng cảm thấy tức giận không thôi.
“Được rồi, mẹ.
”Trong mắt Trịnh Văn Quảng tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, cái gì gọi là chút ân tình, đây chính là ân cứu mạng đấy.
Thấy Trịnh Văn Quảng có dấu hiệu tức giận, Nhiếp Tiểu Bình và Chung Tiểu Điềm cũng tự giác câm miệng.