Lúc ăn cơm cũng trùng hợp, bàn của hai người chỉ cách một hàng rào trúc, mãi đến khi nghe được đầu kia truyền đến thanh âm của Đỗ Đại Vĩ, Chung Tiểu Điềm mới biết được bọn họ quả thật có hẹn.
Trịnh Văn Quảng cũng nghe được thanh âm Đỗ Đại Vĩ bên kia, hắn nhìn thoáng qua Chung Tiểu Điềm bên kia, lại nhỏ giọng nói với Nhiếp Tiểu Bình bên cạnh: "Mẹ, mẹ xem, bọn họ quả thật có hẹn.
”
“Hẹn người ta thì không thể cùng nhau ăn cơm sao, mẹ thấy bọn họ đang sợ mời chúng ta phải tốn tiền.
”Nhiếp Tiểu Bình hừ nhẹ một tiếng.
Chung Tiểu Điềm nhìn ánh mắt Trịnh Văn Quảng quăng cho mình, do dự một chốc đang định mở miệng thì nghe được đối thoại bên kia, trong lòng không khỏi cả kinh, Tống Tiền Tiến cũng muốn buôn bán sao?
Thấy Chung Tiểu Điềm thất thần, Nhiếp Tiểu Bình có chút bất mãn vỗ vai cô ta: "Lúc ăn cơm mà nghĩ gì vậy, mau bắp cho Viện Viện đi kìa, con bé muốn ăn cá.
”
Nhiếp Tiểu Bình là tay giỏi làm việc, cho nên một vỗ như vậy sức lực cũng không nhỏ, Chung Tiểu Điềm chỉ cảm thấy vai trái của mình nóng rát đau đớn, trong lòng mắng bà ta cả trăm lần nhưng trên mặt vẫn mang vẻ ngoan ngoãn: "Mẹ, con biết rồi.
"
Thời điểm Trịnh Văn Quảng nhìn thấy Chung Tiểu Điềm bất giác nhíu mày, vốn định mở miệng nhưng thấy Chung Tiểu Điềm đáp ứng, hắn lại buông đũa đang nắm chặt ra, quên đi, dù sao lát nữa sẽ đưa mẹ hắn đi, cũng không cần sinh sự nữa.
Lúc này vẻ mặt Chung Tiểu Điềm vẫn không yên lòng, trong đầu đều là lời vừa rồi nghe được, không ngờ Tống Tiền Tiến cũng muốn buôn bán, nhất định là Nhan Vũ Hà xúi giục đúng không, vẻ mặt thanh cao nhưng lúc này thấy Văn Quảng muốn buôn bán cuối cùng cũng ngồi không yên được nữa?
Nghĩ tới đây, Chung Tiểu Điềm lại khinh bỉ Nhan Vũ Hà thêm một trận, nghiêng lỗ tai còn muốn nghe bên kia nói cái gì nhưng hai bên đều đang ăn cơm, xen lẫn âm thanh bát đũa va chạm làm cho cô ta không nghe rõ lắm.
Tống Tri Tri còn đang suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể không dấu vết thúc đẩy ba cô và Đỗ Đại Vĩ hợp tác, không ngờ động tác của Đỗ Đại Vĩ đã nhanh đến mức trực tiếp tìm tới cửa, quả nhiên là một người đầu óc linh hoạt.
Đỗ Đại Vĩ thấy Tống Tri Tri nhìn mình chằm chằm, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu cô bé: "Tri Tri nhìn chú là vì cảm thấy chú Đỗ rất đẹp trai sao?”
“Chú Đỗ đẹp như hoa thủy tiên vậy.
” Vẻ mặt Tống Tri Tri chân thành.
“Vẫn là Tri Tri nhà chúng ta tinh mắt, đợi lát nữa cơm nước xong chú Đỗ dẫn cháu đi dạo cao ốc bách hóa nhé.
" Đỗ Đại Vĩ gần đây lại kiếm được một khoản nhỏ nên giọng điệu rất hào phóng.
“Cám ơn chú Đỗ, chú Đỗ là tốt nhất.
" Tống Tri Tri không quên nịnh hót một phen.
“Anh Tống, anh thật hạnh phúc khi có được một cô con gái nhu thuận như vậy , chỉ ước gì có thể nâng cả núi vàng núi bạc lên trước mặt cô bé mới đúng.
" Đến lúc này, Đỗ Đại Vĩ đột nhiên có thể hiểu được tâm tình Tống Tiến định từ chức xuống biển.
"Đúng vậy, cho nên động tác của tên nhóc cậu cũng phải nhanh chút mới được.
" Mấy ngày nay quan hệ với Nhan Vũ Hà đột nhiên tăng mạnh, cho nên gần đây tâm tình Tống Tiền Tiến vẫn luôn rất tốt.
“Em ngược lại cũng muốn thế, nhưng bên người toàn là đàn ông, trong nhà càng không thể trông cậy vào được, cho nên việc này còn phải trông cậy vào chị dâu hỗ trợ rồi.
" Đỗ Đại Vĩ cười híp mắt nhìn về phía Nhan Vũ Hà.
"Nhắc mới nhớ, trường học của bọn chị ngược lại là có một người khá thích hợp, là giáo viên mới vừa tới, chờ qua một thời gian ngắn quen thuộc chị sẽ giúp cậu hỏi thăm thử xem cô ấy đã có đối tượng hay chưa, các cậu có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.
" Mấy lần gặp mặt này, ấn tượng Đỗ Đại Vĩ để lại cho người ta cũng không tệ, cho nên Nhan Vũ Hà mới sẵn lòng giúp hắn lần này.
“Vậy em cảm ơn chị dâu trước.
" Nói xong cười lộ ra hàm răng trắng với Nhan Vũ Hà.
“Đừng cảm ơn quá sớm, việc này còn chưa quyết định mà.
" Nhan Vũ Hà vội vàng khoát tay áo.
“Không sao cả, chị dâu không phải còn đang học Dạ Đại sao, bên cạnh sẽ luôn có người thích hợp.
" Vẻ mặt Đỗ Đại Vĩ như thể em cứ dựa giẫm vào chị đấy, chẳng những không làm cho người ta chán ghét ngược lại cảm thấy rất đáng yêu.
“Được rồi, đừng lạc đề nữa, chúng ta nói chính sự đi.
" Tống Tiền Tiến nhẹ nhàng gõ bàn, hôm nay Đỗ Đại Vĩ nói chuyện với Vũ Hà còn nhiều hơn so với anh.
“Anh Tống, chung thân đại sự của em cũng là chính sự đấy được không?" Đỗ Đại Vĩ ra vẻ bất mãn trừng mắt nhìn Tống Tiền Tiến.
Lời tuy rằng nói vậy, nhưng câu tiếp theo rất nhanh đã tiến vào trạng thái: "Ý của em là chúng ta cùng nhau làm, anh cảm thấy thế nào?"
Tống Tiền Tiến cũng không phải không nghĩ tới chuyện hợp tác, nhưng lại sợ đến lúc đó sẽ bởi vì lợi ích liên lụy không rõ, dù sao ngay cả thân nhân cũng sẽ vì lợi ích mà xé đến đỏ mặt tía tai, huống chi người ngoài.
Giống như biết Tống Tiền Tiến đang lo lắng cái gì, Đỗ Đại Vĩ dứt khoát mở miệng nói: "Trước khi hợp tác, chúng ta chắc chắn phải thỏa thuận xong xuôi tất cả mọi chuyện mới được, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng kia mà, anh nói đúng không, anh Tống.
”
"Vậy được, về phần chuyện cụ thể, sau khi chúng ta trở về từ từ thương lượng, nếu đã hợp tác, suy nghĩ của tôi là cậu không nên từ chức trước, cậu còn đi theo xe của đoàn xe mang hàng về, tôi đi đến nơi náo nhiệt gần đó bày sạp.
" Bởi vì Tống Tiền Tiến đã đề cập đến chuyện từ chức nên cũng không tiện đổi ý.
"Em và anh Tống có suy nghĩ không giống nhau, chúng ta đều nên từ chức, mỗi ngày cùng nhau đi bày sạp, ở nơi đông người một người căn bản không thể xoay xở được.
" Dù sao Đỗ Đại Vĩ đã bày sạp một thời gian nên ngược lại rất có kinh nghiệm đối với việc này.
“Vậy đội xe bên kia mang hàng không cần người tiếp ứng sao?” Tống Tiền Tiến cảm thấy phải có người ở trong đoàn xe thì tốt hơn.
"Không có ai quen thuộc đoàn xe hơn chúng ta, mỗi lần bảo bọn họ mang hàng, ngoại trừ tiền vốn nên thanh toán nhiều hơn một chút hoặc là mua chút đồ đưa qua là tốt rồi, ý của em là tìm người tính tình tương đối cẩn thận, tỷ như anh Lý, gánh nặng trong nhà không nhỏ, người lại cẩn thận, khẳng định sẽ không dễ dàng từ chức.
" Đến lúc đó cho dù biết bọn họ kiếm nhiều hơn tiền lương cũng sẽ không dễ dàng từ chức đến chia một chén canh với bọn họ.