Tống Tri Tri vốn vùi đầu ăn đùi gà nghe vậy không khỏi ngẩng đầu, đầu óc Đỗ Đại Vĩ quả nhiên xoay chuyển nhanh hơn, về sau sẽ tiền đồ vô lượng.
Có lẽ bởi vì có người nhà, Tống Tiền Tiến cẩn thận hơn trước không ít, nghĩ đến anh Lý của đoàn xe cũng vậy, đến lúc đó cho dù biết chuyện bọn họ kiếm tiền phỏng chừng cũng không hạ quyết tâm từ chức, dù sao buôn bán từ trước đến giờ sẽ luôn có nguy hiểm.
“Chuyện cụ thể đợi lát nữa chúng ta trở về sẽ chậm rãi thương nghị, ăn cơm trước đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.
" Đỗ Đại Vĩ nói xong còn hỏi Tống Tri Tri có muốn thêm thức ăn nào khác hay không.
“Không cần đâu ạ, chú Đỗ, đã có rất nhiều đồ ăn rồi.
" Tống Tri Tri cảm thấy người sau này gả cho Đỗ Đại Vĩ thật có phúc, người này nhìn tùy tiện nhưng thật ra rất cẩn thận.
Nhan Vũ Hà vẫn không cảm thấy mình là một người cảm tính, nhưng vừa rồi sau khi nhìn thấy Nhiếp Tiểu Bình, trong đầu nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia cho nên lúc ăn cơm cô rất không có khẩu vị.
Tống Tiền Tiến đã sớm chú ý tới cảm xúc của cô, suy đoán hẳn là có liên quan đến người vừa mới nhìn thấy, muốn nói cái gì lại cảm thấy không thể nào nói ra khỏi miệng nên bèn đứng dậy múc cho cô một chén canh gà: "Ăn nhiều canh thêm chút.
”
“Tình cảm giữa anh Tống và chị dâu thật tốt.
" Đỗ Đại Vĩ thật sự hâm mộ Tống Tiền Tiến, đại khái là từ nhỏ đã có mẹ kế, cái nhà kia cũng cảm giác không phải nhà của mình, cho nên theo tuổi tác dần tăng lên, Đỗ Đại Vĩ càng muốn một ngôi nhà thuộc về mình hơn.
Lời nói của Đỗ Đại Vĩ làm cho trong lòng Nhan Vũ Hà khựng lại nắm chặt muỗng canh, tình cảm của bọn họ tốt không, thật ra cũng không, quan hệ của bọn họ có thể duy trì đến bây giờ tất cả đều bởi vì Tống Tiền Tiến trả giá cùng bao dung.
Nhớ tới ánh sáng và chờ mong trong mắt Tống Tiền Tiến ngày đó, Nhan Vũ Hà tự nói với mình, không phải ít nhất nên thử trước sao?
Nếu sau đó mình vẫn không thể trả giá và bao dung như nhau, mình không thể ích kỷ như vậy, khi đó cô nên thả anh đi tìm hạnh phúc thuộc về anh.
Vừa nghĩ như vậy, cả người Nhan Vũ Hà đều trở nên nhẹ nhàng.
Có đôi khi người khác đối với mình quá tốt cũng là một loại gánh nặng, đây thật sự không phải kiểu cách, mà là Nhan Vũ Hà tự mình trải nghiệm.
*
Ăn gần xong, Nhiếp Tiểu Bình nhìn lướt qua đồ ăn bọn họ ăn trên bàn hỏi: "Bàn đồ ăn này không rẻ đâu.
”
“Mẹ, mang mẹ ra ngoài chính là muốn mẹ vui vẻ, mẹ cũng đừng rối rắm việc này làm gì.
" Mặc dù lời này của Chung Tiểu Điềm không có nói rõ, nhưng coi như ngầm thừa nhận lời Nhiếp Tiểu Bình.
Cô ta cũng không phải là người lặng lẽ dâng hiến, trả giá đương nhiên phải để cho đối phương biết mới đúng.
“Nói như vậy, người đàn ông của Vũ Hà kia cũng không kém cỏi đến vậy, người ta còn có thể tới nơi này ăn kia mà.
" Lúc trước truyền ra chuyện Nhan Vũ Hà rơi xuống nước, người vui sướng nhất chính là Nhiếp Tiểu Bình, lần này rốt cục con trai đã có thể thoát khỏi con bé mồ côi Nhan Vũ Hà này, có thể cưới một người phụ nữ có thành tích khác.
Chung Tiểu Điềm không ngờ rằng Nhiếp Tiểu Bình hỏi giá tiền là bởi vì lần này, do dự hai giây sau mới chậm rãi nói: "TIền lương của Tống Tiền Tiền có nhiều hay không thì chúng con không biết, nhưng tiền lương của Vũ Hà tới nơi này ăn mấy bữa vẫn dư dả.
”
Tâm tư hai mẹ chồng nàng dâu trong chuyện này nhất trí chưa từng có, cả hai đều không hy vọng Nhan Vũ Hà sống tốt.
"Lần trước Tống Tiền Tiến không phải nói công việc của anh ta rất tốt sao, được rồi, chúng ta cũng không cần nghị luận nhiều đến chuyện nhà người khác nữa.
" Trịnh Văn Quảng nghe được đề tài của các cô có chút phiền não, cứ nghị luận chuyện nhà người khác như vậy không tốt, hơn nữa hiện tại hắn cũng không nắm chắc đối với chuyện xuống biển, nghĩ đến hai năm nữa có lẽ mình vẫn phải xám xịt trở về đi làm thì tâm tình lại không tốt.
“Văn Quảng nói rất đúng, đây dẫu sao cũng là chuyện nhà của người khác, chúng ta cũng không cần đoán nhiều.
" Chung Tiểu Điềm đại khái cũng biết mấy ngày nay tâm tình Trịnh Văn Quảng có chút không tốt bởi vì chuyện từ chức xuống biển, cho nên cô ta bèn thuận theo lời hắn nói.
“Đi thôi, chúng con lại đưa mẹ đi dạo bách hóa, sau đó lại đến trạm xe ngồi chuyến xe cuối cùng.
" Trịnh Văn Quảng nói xong đứng dậy chuẩn bị đi trả tiền.
"Trong nhà gần đây không bận nên mẹ không vội trở về, dự định ở lại thêm vài ngày.
" Còn chưa nói rõ chuyện sinh đứa thứ hai của bọn họ, cho nên bà ta vẫn không thể trở về.
Chung Tiểu Điềm nhíu mày vẻ mặt có chút không vui, hiện tại chỗ ở là ký túc xá trường học phân cho cô ta, phòng ở không lớn, nếu như Nhiếp Tiểu Bình muốn ở lại cũng chỉ có thể chen chúc với Trịnh Viện Viện.
“Sao nào, không vui ư?" Sắc mặt Nhiếp Tiểu Bình lập tức sa sầm đi.
“Mẹ, mẹ xem mẹ nghĩ đi đâu vậy, con chỉ đang nghĩ hiếm khi mẹ đến một chuyến, chúng con cần phải chiêu đãi mẹ thật tốt mới được.
” Chung Tiểu Điềm nói xong chủ động khoác cánh tay Nhiếp Tiểu Bình, vẻ mặt thân thiết tiếp tục nói: "Vừa vặn thời tiết nóng lên, lát nữa mua cho mẹ một bộ quần áo mới.
”
“Mẹ biết ngay con là người tốt, cũng không giống một số người trời sinh chính là đồ vô ơn.
" Nói xong còn nhìn thoáng qua cái bàn phía sau.
"Tuy rằng con là vợ, nhưng từ nhỏ con cũng không có mẹ ruột, cho nên vẫn coi mẹ là mẹ ruột, người làm khuê nữ hiếu kính mẹ không phải là chuyện nên làm sao?"
Bởi vì không cần đi làm cho nên Tống Tiền Tiến và Đỗ Đại Vĩ đều uống hai chén, uống rượu xong, lời nói bắt đầu nhiều hơn, cuối cùng vẫn là Tống Tri Tri nhìn không nổi nữa, cô bé vỗ nhẹ bàn: "Ba, chú Đỗ, chúng ta trở về rồi nói sau, bàn bên cạnh đã đổi người hai lần rồi mà chúng ta còn ở đây, nếu không đi lát nữa ông chủ sẽ tới tự mình đuổi người đi đấy ạ.
”
“Tri Tri nói rất đúng, chúng ta trở về tiếp tục nói.
" Ước chừng là quá vui nên rõ ràng Tống Tiền Tiến uống không nhiều lắm, lại cảm thấy có men say, đây có lẽ là rượu không say người người tự say như người ta nói nhỉ?
Lúc Đỗ Đại Vĩ đi trả tiền, Tống Tri Tri nắm tay Nhan Vũ Hà chuẩn bị đứng dậy trở về, Tống Tiền Tiến vốn đang đứng bên cạnh không chú ý tới đồ dưới chân, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, may mắn Nhan Vũ Hà tinh mắt kịp thời đỡ lấy anh.
Có lẽ là bởi vì uống rượu, lá gan Tống Tiền Tiến không khỏi lớn hơn, trước khi cô đưa tay về đã nắm lấy tay cô, thân thể cũng không quên nhích lại gần cô, miệng chu lên: "Vũ Hà, phiền em đỡ anh một tí, đầu anh có chút choáng váng.
”