Trịnh Văn Quảng nói xong mới phát hiện Chung Tiểu Điềm ở trước mặt, nói những lời này dường như có chút không ổn, nhưng lời ra khỏi miệng đã không còn đường hối hận.
Suy nghĩ một chốc hắn chỉ có thể nói tiếp: "Hiện tại chúng ta đều có nhà cùng cuộc sống của riêng mình, cũng không cần xen vào chuyện người khác, vẫn nên sống tốt cuộc sống của mình trước đi.
”
"Cho nên con đây là đang nói người làm mẹ như mẹ xen vào việc của người khác sao?" Nhiếp Tiểu Bình thật sự tức giận, con trai mình kiêu ngạo nhất lại ba lần bảy lượt nói chuyện như vậy với mình vì người phụ nữ Nhan Vũ Hà kia.
“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con không có ý này.
" Cách nhiều năm, lần thứ hai cảm nhận được Nhiếp Tiểu Bình càn quấy, Trịnh Văn Quảng cảm thấy có chút đau đầu.
Nhìn vẻ mặt cả nhà kia đều có chút không tốt, đặc biệt là vẻ mặt Nhiếp Tiểu Bình đang kích động nói gì đó, Tống Tri Tri không khỏi che miệng cười cười.
Đỗ Đại Vĩ gõ gõ đầu cô bé: "Tri Tri, thích cái này không, cháu đang cười cái gì thế?"
Tống Tri Tri nhìn thoáng qua váy trên tay hắn lắc đầu: "Cháu không thích cái này đâu ạ.
”
Đỗ Đại Vĩ theo tầm mắt của cô bé nhìn thoáng qua bên kia, thấy vừa rồi gia đình chào hỏi với bọn họ kia hình như đang cãi nhau, nhìn vẻ mặt Tống Tri Tri vui sướng , hắn giương khóe môi: "Sao nào, cháu không thích người nhà kia à?"
“Vâng ạ, cháu không thích.
" Tuy Trịnh Văn Quảng rất tốt, nhưng ai bảo bên cạnh hắn có hai người điên chứ.
Nhà ai không có thân thích không hòa thuận, cho nên Đỗ Đại Vĩ cũng không tiếp tục truy hỏi, thấy cô bé không thích váy trong tay mình liền kéo Tống Tri Tri đi dạo ở quầy khác.
Tống Tri Tri cũng không muốn nhân cơ hội này làm thịt Đỗ Đại Vĩ, chỉ đơn thuần muốn cho ba mẹ một chút thời gian ở chung.
Nhưng Trịnh Viện Viện không hổ là con nhỏ khoe khoang điên cuồng, một khắc trước người một nhà rõ ràng còn đang cãi nhau, lúc gặp nhau ở cùng quầy, cô ta đã cố ý quơ quơ búp bê trong tay trước mặt Tống Tri Tri: "Mẹ, búp bê ba mua cho con này con rất thích, có ba thật tốt.
”
Nói xong còn cố ý nhìn thoáng qua Tống Tri Tri, Tống Tri Tri cảm thấy mạch máu não của hai mẹ con Trịnh Viện Viện đều giống nhau, lời này nói cứ như cô không có ba vậy, quên đi, cô cũng lười so đo với đồ não tàn, trực tiếp kéo tay áo Đỗ Đại Vĩ nói: "Chú Đỗ, những thứ này cháu đều không thích, chúng ta đi xem những thứ khác đi.
”
“Không có tiền thì không có tiền, còn bày đặt không thích, từ nhỏ đã là kẻ nói dối.
" Trịnh Viện Viện cầm búp bê nhịn không được liếc mắt xem thường.
“Viện Viện.
" Trịnh Văn Quảng có chút không vui nhìn thoáng qua Trịnh Viện Viện, đang định đi đến quầy bên cạnh mua cho Tống Tri Tri một con búp bê giống nhau.
“Văn Quảng, con gầm Viện Viện làm gì, con bé cũng không nói sai.
" Vẻ mặt Nhiếp Tiểu Bình bất mãn trừng mắt liếc Trịnh Văn Quảng một cái, hắn bảo vệ Nhan Vũ Hà coi như thôi, hiện tại ngay cả con nhóc con của Nhan Vũ Hà cũng muốn bảo vệ, hắn muốn cố ý tức chết mình sao?
Chung Tiểu Điềm hơi cúi đầu che giấu nụ cười trên khóe môi mình, xem ra lão thái bà này ở chỗ này cũng không phải không có lợi, ít nhất rất nhiều chuyện cũng không cần mình mở miệng.
Đúng lúc này, Đỗ Đại Vĩ đã cầm con búp bê đắt tiền nhất quầy bên cạnh đưa cho Tống Tri Tri, cũng ôn hòa nói: "Tri Tri, cái này cháu cầm trước đi, đợi sau này chú Đỗ sẽ mang cho cháu một cái đẹp hơn, loại mà cao ốc bách hóa cũng không mua được đấy.
”
“Cám ơn chú Đỗ.
" Tuy rằng Tống Tri Tri đã qua tuổi chơi búp bê, nhưng Đỗ Đại Vĩ một lòng bảo vệ sao cô có thể cự tuyệt chứ.
Trịnh Viện Viện nhìn búp bê trong tay Tống Tri Tri mắt đều xanh lét, vừa rồi cô ta vốn muốn cái này, nhưng Nhiếp Tiểu Bình cảm thấy quá đắt không đồng ý cô ta lấy, trong quan niệm của bà ta, những cái này đều vô dụng, nếu nhất định phải mua chắc chắn phải mua cái rẻ nhất.
Nhìn bóng lưng Tống Tri Tri và Đỗ Đại Vĩ rời đi, Trịnh Viện Viện tức giận giậm chân.
Chung Tiểu Điềm vừa rồi cũng nghe ra thanh âm của Đỗ Đại Vĩ, hắn chính là người vừa rồi ở trong nhà hàng cùng Tống Tiền Tiến ăn cơm, nghĩ đến vừa rồi hắn không chớp mắt đã mua cho Tống Tri Tri búp bê đắt tiền dọa người, Chung Tiểu Điềm có chút nghi hoặc, hình như trong sách cũng không có đề cập tới nhân vật này, cho nên hắn rốt cuộc là ai.
Tống Tri Tri ngay từ đầu cũng không biết giá tiền của con búp bê này, vẫn sau đó đi dạo bách hóa mới phát hiện, đương nhiên đây đều là chuyện sau này.
*
Nhan Vũ Hà đỡ Tống Tiền Tiến đi rất nhanh, đi được hai bước lại cảm thấy như vậy có phải không ổn lắm không, mặc dù cả người Tống Tiền Tiến tựa vào trên người cô, nhưng phần lớn trọng lượng thân thể vẫn là ở trên người anh, cô dừng bước nhìn người bên cạnh, dịu dàng nói: "Hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
“Vẫn như vậy, anh muốn trở về nằm một chút.
" Tống Tiền Tiến sợ mình nói sẽ lộ ra, cô sẽ không tiếp tục đỡ mình nữa, vì vậy đành phải nói dối tiếp.
“Vậy đi nhanh một chút thì anh sẽ không sao chứ.
" Tống Tiền Tiến uống rượu sẽ lên mặt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh khiến Nhan Vũ Hà có chút lo lắng, nhiều năm như vậy, Tống Tiền Tiến trong ấn tượng của cô cho tới bây giờ đều tinh thần sáng láng, hiếm khi có lúc suy yếu như vậy.
Bởi vì Nhan Vũ Hà đột nhiên tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt trở nên rất gần, gần đến mức Tống Tiền Tiến có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt Nhan Vũ Hà, hơi thở cũng tràn đầy hương thơm độc hữu trên người cô, trong lúc nhất thời, Tống Tiền Tiến chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh, sắc mặt càng thêm ửng hồng.
Cách khoảng một bàn tay, Nhan Vũ Hà cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt anh, vì vậy càng thêm lo lắng, hỏi anh: "Anh như vậy có muốn đi bệnh viện khám thử không?"
“Không cần đâu, trở về nằm uống chút canh giải rượu là được rồi.
" Bởi vì cô lại tới gần, Tống Tiền Tiến cảm thấy toàn thân mình cũng bắt đầu ấm lên.
Nhan Vũ Hà có chút nghi ngờ nhìn về phía anh, anh sẽ không phải giống Tri Tri, bởi vì sợ uống thuốc sợ tiêm cho nên kháng cự đi bệnh viện đấy chứ.
"Anh thật sự không sao, trở về nằm tí là được rồi.
" Tống Tiền Tiến nhìn vẻ mặt của cô đã đoán được đại khái cô đang suy nghĩ gì, vì chứng thực mình thật sự không có chuyện gì lớn, vì thế tránh tay cô đỡ mình tự mình đi về phía trước.
Gần đây con đường này đang sửa đường, lúc Tống Tiền Tiến đi vẫn nhìn Nhan Vũ Hà nên không chú ý tới hố phía trước, lúc Nhan Vũ Hà muốn nhắc nhở đã muộn, lúc này Tống Tiền Tiến đã rơi xuống hố, cô vội vàng tiến lên muốn kéo người ra: "Tống Tiền Tiến, anh không sao chứ.
”
Tống Tiền Tiến nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, trong lòng có chút vui mừng, nhưng rất nhanh mắt cá chân truyền đến chỗ đau khiến anh không khỏi hít một hơi khí lạnh: "Anh không sao.
”
Mặc dù nói vậy nhưng sắc mặt vặn vẹo trên mặt anh khiến Nhan Vũ Hà biết, chắc chắn đã có việc, nghĩ tới đây, cô vội vàng lại gần Tống Tiền Tiến: "Ngã ở đâu, có nghiêm trọng không?"
“Em đừng lo lắng, anh không có chuyện gì cả, chỉ là bị trẹo chân thôi.
" Tống Tiền Tiến cố gắng dùng giọng điệu thoải mái, cố gắng làm cho Nhan Vũ Hà yên lòng, lại không biết vẻ mặt của anh đã sớm bán đứng chính anh.
“Chân trẹo rồi ư?" Thật ra hố cũng không sâu, suy nghĩ một chốc, Nhan Vũ Hà dứt khoát tự mình nhảy xuống, Tống Tiền Tiến không biết gân nào động kinh mà khi thấy cô nhảy xuống, vội vàng đưa tay muốn đón cô, Nhan Vũ Hà vốn cố ý tránh vị trí của của anh ra cứ như vậy rơi xuống người anh, cô còn nghe thấy một tiếng răng rắc, đó hình như là âm thanh xương cốt phát ra.