Cô ấy quen cửa quen nẻo, chọn cái sọt liền vào tiểu khu của công nhân.
Năm 1988, hầu như ở khu bất động sản nào cũng không có bảo vệ, nhưng ở cửa tiểu khu thật ra có một phòng trực ban.
Bên trong phòng có một bác trai đang híp mắt nghe radio xướng kịch, căn bản là mặc kệ mọi người ra vào buôn bán bên trong.
Ngoài Chu Thu Bình cùng chị gái bán đồ ăn thì còn có rất nhiều các cô bác đang bán rong ở phía trước “ Bán bánh hoa mai, rượu nhưỡng, màn thầu….
”Chu Thu Bình cũng học theo, cũng đi theo hô lên: “Bán ve sầu nga ——”, thanh âm kéo đến thật dài.
Trong lúc nhất thời, các âm thanh kêu to hết đợt này đến đợt khác, thật là náo nhiệt.
Có bà chủ nghe được động tĩnh, lập tức cầm tiền cùng sọt nhỏ đi xuống dưới mua đồ ăn.
Đầu hè mà nắng đã nóng, có đồ ăn được đưa đến tận cửa, so với bọn họ phải một thân mệt mỏi đi chợ mua bên ngoài thì đúng là tiện nghi hơn rất nhiều.
Sinh ý cùng nhau tới, chị gái bán đồ ăn liền không rảnh quan tâm đến việc mang theo Chu Thu Bình đi bán hàng nữa.
Có người đến trước mặt Chu Thu Bình hỏi thăm “ Ve sầu này có mới mẻ không a?”“Mới mẻ, tối hôm qua tôi vừa mới bắt, sáng sớm hôm nay liền đã mang đến đây.
”Bà chủ nhìn thùng ve sầu, móc ra hai khối tiền tiến lên: “Kia cho tôi sáu mươi con.
”Chu Thu Bình thử thăm dò vớt sáu mươi con ve sầu bỏ vào bao nilon đưa cho đối phương, không thối tiền lẻ.
Khách hàng cầm ve sầu liền xoay người lại đi mua rượu nhưỡng màn thầu.
Chu Thu Bình âm thầm thở phào.
Cô nguyên bản không rõ ràng lắm huyện thành ve sầu bán như thế nào, mẻ bán đầu tiên vừa rồi xem ra chính là một mao tiền mua được ba con ve.
Sinh ý này có khả năng nha.
Vạn sự khởi đầu nan, sau màn khai trương thì lần sau liền xuôi gió xuôi nước hơn nhiều.
Chu Thu Bình cứ đi theo chị gái bán đồ ăn kia chạy hết một khu dân cư thì trong thùng của cô chỉ còn lại mỗi nước.
.