Lần đầu tiên Lâm Bình thấy cô nói chuyện ngang ngược như vậy, có chút không dám tin: "Tiểu San?"
Vân San phản ứng lại, giải thích: "Mẹ, dù sao thì ba mẹ Tần cũng đã nuôi con mười mấy năm, không phải mẹ dạy con làm người không được vong ân phụ nghĩa sao?"
"Là mẹ dạy không sai! " Lâm Bình muốn Vân San đừng quên ơn sinh thành, chứ không phải ơn nuôi dưỡng của nhà họ Tần.
"Nói xong chưa?" Vân Chỉ mất kiên nhẫn: "Dì Vương và những người khác còn đang đợi tôi ở đầu làng.
"
"Đợi mày làm gì?" Chỉ cần chuyện gì đến tai bà Vương kia thì đảm bảo ngày hôm sau cả làng đều biết.
Vân Chỉ mỉm cười: "Còn làm gì nữa? Trò chuyện về chuyện năm đó mẹ đổi con! "
"Khóa trường thọ đây.
" Lâm Bình quyết định đập bàn.
Vân San còn muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Bình giữ chặt, khuyên nhủ: "Một cái khóa cũ nát có đáng giá bằng căn nhà kia không? Tiểu San, sau này mẹ sẽ mua cho con mười mấy hai mươi cái đeo đầy cổ.
"
Mười mấy hai mươi cái thì là cái gì? Mua một nghìn một vạn cái cũng không đáng giá bằng cái đó.
Nhưng Vân San không tiện nói ra.
Còn về việc tại sao Vân Chỉ lại giành khóa trường thọ thì Vân San chỉ coi như cô lại tái phát bệnh cũ, dù sao thì cô vẫn thích cướp đồ của cô ta.
"Sáng mai mang đến phòng tôi.
" Vân Chỉ tiến lại gần Vân San, giọng ngọt ngào nhưng lời nói thì khó chịu: "Nhớ rửa sạch sẽ, tôi ghét đồ bẩn.
"
Khóe miệng Vân San giật giật, suýt thì không giữ được vẻ mặt.
"Còn nữa.
" Vân Chỉ cười sửa lời Vân San: "Đó là đồ của tôi, không phải của cô, cô là tú hú chiếm tổ, đừng giả vờ đáng thương nữa được không?"
Vân San hít sâu.
Quả nhiên Vân Chỉ đã thay đổi.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua, sáng sớm quản gia Trần vào làng đón Vân Chỉ, đoàn rước dâu vô cùng hoành tráng, cực kỳ lộng lẫy, mười mấy chiếc xe ô tô nhỏ đậu trước cổng nhà họ Vân.
Làm cho mấy căn nhà tranh rách nát của nhà họ Vân trở nên sáng rực rỡ, chưa bao giờ nhà họ được chú ý đến như vậy, cả làng đều đến xin kẹo mừng.
"Người nhà họ Giang đến chưa?" Quả phụ Vương cúi đầu chui vào trong cùng: "Sắc mặt thế nào? Có chống đỡ được đến hôm nay không?"