"Xin lỗi, Vi Vi.
Anh vẫn luôn coi em như em gái, anh thật sự không thích em."
"Tống Vi, La Nghiệp Thành đã trở thành bạn trai của tôi.
Xin cô sau này đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, như vậy sẽ khiến cả hai chúng ta đều khó xử."
"Tống Vi, cô có còn mặt mũi nữa không? La Nghiệp Thành đã nói không thích cô..."
Ùm...
Cảm giác ngạt thở khi cơ thể rơi xuống nước thật khó chịu.
Vô số ký ức như thước phim tua nhanh hiện lên trong đầu, Tống Vi đột ngột mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là trần nhà trắng xóa có phần cũ kỹ.
Cô không phải đã chết rồi sao?
Vậy...!hiện tại là chuyện gì?
"Tống Vi, cô tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào?"
Một cô gái ăn mặc giản dị, quần áo còn vá chằng vá đụp, tóc tết hai bím đi tới ân cần hỏi han.
"Cô nói xem, sao cô lại ngốc như vậy chứ? Cho dù La Nghiệp Thành không thích cô, cô cũng không nên nhảy sông tự tử!"
Thấy cô tỉnh lại, Lý Quyên thở phào nhẹ nhõm.
Tống Vi nhìn bàn tay mình, đồng tử run rẩy, nước mắt tràn mi, không kiềm chế được mà tuôn rơi.
Nhưng đó không phải nước mắt đau lòng mà là nước mắt vui mừng, xúc động.
Cô...!đã xuyên không rồi!
Xuyên đến một thế giới không có ô nhiễm phóng xạ, không có động thực vật biến dị.
Ngay cả không khí ở đây cũng trong lành đến mức khiến cô tham lam muốn hít thở thật sâu.
Lý Quyên thấy cô khóc lại tưởng cô đau lòng.
"Cô đừng khóc nữa! Chuyện La Nghiệp Thành và Giang Tiểu Uyển hẹn hò cả đại đội đều biết rồi.
Cô như vậy..."
Tống Vi khàn giọng nói: "Tôi không sao."
Là tôi đang vui mừng đấy!
Ục ục ục...
Âm thanh vang lên từ bụng là cảm giác đói bụng quen thuộc.
Nhưng Tống Vi không hề thay đổi sắc mặt, cảm giác này ở thế giới tận thế ngày nào cũng có, cô đã quen rồi.
"Xem tôi này, quên mất."
Lý Quyên vội vàng lấy ra một hộp cơm nhôm giản dị, trông có vẻ đã dùng rất lâu đưa cho cô.
"Đây là phần lương thực của cô, tôi mang đến cho cô."
Hộp cơm vừa mở ra, mùi thơm của thức ăn phảng phất bay ra, Tống Vi nhìn với ánh mắt thèm thuồng.
Gần như không kịp chờ đợi, cô giật lấy hộp cơm, thậm chí không dùng thìa mà trực tiếp đổ cháo ngũ cốc thô bên trong vào miệng.
Lý Quyên bị dáng vẻ hung dữ như sói đói của cô dọa sợ.
Phải đói đến mức nào mới có thể ép một cô gái mặt mày xanh xao, ốm yếu như vậy thành ra thế này?
Nói là cháo, kỳ thực chỉ là bột ngô xay nhuyễn, lại là loại ngô già phơi khô lẫn vào đó còn có vài hạt sạn nhỏ chưa được nhặt sạch.
Hơi khó nuốt một chút nhưng lại khiến Tống Vi vô cùng thích thú.
Bởi vì đây là thức ăn tự nhiên chân chính không hề có chút ô nhiễm nào, nó vẫn còn giữ được hương thơm của ngũ cốc.
"Cô ăn chậm một chút, có ai tranh giành với cô đâu."
Sợ cô nghẹn, Lý Quyên vội vàng đưa bát nước bên cạnh cho cô.
Tống Vi nhận lấy nước, uống một hơi cạn sạch, cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều, rồi lại tiếp tục ăn.
Tống Vi ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã ăn hết bát bột ngô.
Cảm giác thức ăn vào bụng, thật sự quá mãn nguyện.
Sau khi cô tỉnh lại, bác sĩ đến kiểm tra, cơ thể cô vẫn còn hơi yếu, bác sĩ hỏi cô muốn tiếp tục nằm viện nghỉ ngơi hay là xuất viện.
Cô đã chọn vế sau.
Bác sĩ nhìn cô muốn nói lại thôi.
Xét cho cùng hiện tại trông Tống Vi thực sự rất yếu ớt, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Gương mặt cô mang vẻ đẹp dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam, vóc người mảnh mai, toát lên vẻ mong manh, yếu đuối, đẹp thì đẹp thật đấy nhưng nhìn là biết không phải người làm việc nặng, vậy mà cô lại đi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ốm yếu như vậy, nhìn thôi đã không đành lòng.
"Hay là cháu suy nghĩ thêm chút nữa?"
Tống Vi kiên định nói: "Không cần đâu ạ, cháu muốn xuất viện."
"Được rồi, tổng cộng hết một đồng."
Một đồng tiền viện phí, Lý Quyên nghe xong cũng thấy xót xa.
Có chuyện gì mà nghĩ không thông vậy chứ, bây giờ thì hay rồi, không những bản thân chịu khổ mà còn phải tốn tiền nữa.
Bác sĩ cũng khuyên nhủ Tống Vi: "Cô còn trẻ như vậy, có chuyện gì mà nghĩ không thông được chứ? Trời lạnh thế này mà nhảy sông tự tử tự làm khổ bản thân.
Lần sau không được như vậy nữa!"
Tống Vi gật đầu, có chút ngại ngùng nhờ Lý Quyên ứng trước tiền giúp cô.
"Trên người tôi không mang theo tiền."