Những gì cô nói đều là sự thật.
Lúc đó vì La Nghiệp Thành, cô và Khương Tiểu Uyển đã cãi nhau ở bờ sông, từng lời qua tiếng lại dẫn đến xô xát, cuối cùng cô dẫm phải hòn đá trơn trượt rồi ngã xuống sông.
Giọng cô có chút yếu ớt: “Rốt cuộc là ai tung tin đồn nhảm vậy? Chỗ tôi ngã xuống sông chắc vẫn còn dấu vết, bị trượt chân ngã xuống và tự nhảy xuống dấu vết để lại chắc chắn khác nhau.”
Nghe cô nói vậy, mấy bà thím trên xe bò đồng loạt há hốc mồm.
“Tôi nhớ hình như lúc đó Khương Tiểu Uyển đi gọi người, người đầu tiên chạy tới là bà Ngưu thì phải, cũng là bà ta lớn tiếng gào lên nói Tống tri thức vì La tri thức mà nhảy sông tự tử cho nên mọi người mới nghĩ như vậy.”
Lưu Quế Phân phản bác: “Vớ vẩn! Mẹ tôi không hề nói như vậy.”
Bà Ngưu mà mọi người nhắc tới chính là bà lão đã xảy ra mâu thuẫn với nguyên chủ lúc mới xuống nông thôn không lâu.
Còn Lưu Quế Phân này chính là con dâu của bà ta.
Tống Vi cười lạnh trong lòng: “Xem ra bà Ngưu vẫn còn để bụng chuyện trước đây nên mới cố tình bôi nhọ tôi như vậy, rõ ràng là muốn hủy hoại danh tiếng của tôi mà.”
Mọi người: “…”
Cái cách cô chạy theo La Nghiệp Thành trước đây thì còn danh tiếng gì nữa đâu mà hủy với hoại?
Tống Vi cười khổ: “Tôi theo đuổi La Nghiệp Thành cũng là có nguyên nhân.”
Mọi người trên xe bò đồng loạt vểnh tai lên nghe ngóng.
Cô giả vờ tức giận nói: “Tôi và La Nghiệp Thành lớn lên cùng một khu, nhà anh ta nghèo hơn nhà tôi rất nhiều.
Lúc anh ta xuống nông thôn đã xin tôi rất nhiều tem phiếu, nói sau này sẽ đối xử tốt với tôi.”
“Sau đó anh ta còn viết thư cho tôi nói cuộc sống ở nông thôn vất vả thế nào, tôi lại tiếp tục gửi cho anh ta một ít tem phiếu và tiền.
Mọi người nói xem, tôi đã đầu tư cho anh ta nhiều tem phiếu như vậy, nếu không tiếp tục theo đuổi anh ta chẳng lẽ những tấm tem phiếu đó có thể tự quay trở lại sao?”
Mọi người trợn tròn mắt, không ngờ bên trong còn có uẩn khúc như vậy.
Tống Vi giả vờ đau lòng: “Nếu anh ta đã không thích tôi vậy tại sao lại nhận tem phiếu và tiền của tôi chứ? Trong số đó còn có cả một tấm tem phiếu xe đạp nữa.”
“Hít…”
Thời buổi này tem phiếu rất quý giá, tem phiếu xe đạp lại càng hiếm có.
Người có tem phiếu xe đạp ở huyện thành này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người nông thôn càng không cần phải nói, họ chưa từng thấy bao giờ.
Ít nhất là ở Đại đội Bình An, ngoại trừ nhà đội trưởng có một chiếc xe đạp thì không còn ai có nữa.
Mà chiếc xe đạp đó cũng là đồ cũ.
“La tri thức sao có thể làm như vậy chứ?”
Đổi lại là họ, chắc chắn họ cũng sẽ đau lòng trái tim như bị ai bóp nghẹt vậy.
Hơn nữa cô gái này ngốc nghếch đến mức nào, đến cả tem phiếu xe đạp mà cũng đưa cho người ta được.
Lý Quyên há hốc mồm: “La tri thức… quá đáng quá rồi!”
Lưu Quế Phân bĩu môi: “Ai biết cô nói thật hay giả? Tôi thấy La tri thức không phải loại người như vậy.”
Không phải là bà ta có ấn tượng tốt với La Nghiệp Thành mà là bà ta nhìn Tống Vi không vừa mắt.
Khóe miệng Tống Vi khẽ nhếch lên: “Đương nhiên là tôi có bằng chứng, trong thư anh ta viết cho tôi có nhắc đến.
Hơn nữa lúc đưa tem phiếu xe đạp cho La Nghiệp Thành, anh ta đã viết giấy vay nợ rồi.”
Trong trí nhớ, lúc đó, khi biết nhà nguyên chủ có tem phiếu xe đạp, để lừa cô lấy cho mình, La Nghiệp Thành đã chủ động viết giấy vay nợ.
Mấy bà thím trong thôn đều là những người thích buôn chuyện, bây giờ cô nói ra chuyện này trên xe bò rất nhanh sẽ lan truyền khắp cả thôn.
Sau này, Tống Vi không tiếp tục theo đuổi La Nghiệp Thành nữa, thậm chí trở mặt với anh ta cũng có lý do chính đáng.
Mấy bà thím vốn dĩ đã thích buôn chuyện, sau khi nghe được một câu chuyện động trời như vậy bèn sôi nổi bàn tán xôn xao.
Hình tượng của Tống Vi trong lòng họ cũng từ một cô gái ngốc nghếch vì yêu mà tự sát biến thành một cô gái đáng thương.
Đương nhiên là vẫn ngốc, không ngốc thì ai lại cho nhiều tem phiếu như vậy, còn có cả tem phiếu xe đạp nữa chứ!