Lăng Bách Lan thấy cô đặt thứ gì đó lên bàn, vội vàng ngăn cản:“Không cần không cần, em mang về ăn đi, đừng khách sáo với chị.
”Úy Nam cười nói: “Là chị đang khách sáo với em.
Đây chỉ là món ăn dân dã, không đáng bao nhiêu tiền cả.
Nhưng tất cả đều do em tự tay nhặt từng chiếc nấm, rửa sạch rồi phơi khô, chị đừng ghét bỏ, chỉ là một chút tâm ý của em mà thôi.
”Tuy rằng nấm hương giá cả không đắt, nhưng ở thành phố lại rất khó mua được.
Huống chi tất cả số nấm mà Úy Nam mang đến đều được nguyên chủ lựa chọn kỹ càng, mỗi chiếc nấm đều hoàn chỉnh không một chút sứt mẻ.
Túi nấm này không giống với nấm được bán trong các cửa hàng tạp hóa, thường bị vỡ thành một nửa.
Bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều không nỡ bỏ qua.
Nghe Úy Nam nói vậy, Lăng Bách Lan cũng không tiếp tục khách khí, vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Sau đó Lăng Bách Lan bảo Úy Nam sáng mai quay lại, nói rằng sẽ tìm cách lấy cho cô một túi đường glucose dạng bột để cô mang về pha với nước uống.
Sau khi tiêm thuốc, Úy Nam vội vàng về nhà.
Ngày hôm qua ở phòng họp, cô đã nói với Úy Song Toàn rằng mình sẽ đón em gái về.
Thời điểm ban đầu hắn sống chết không đồng ý.
Nhưng sau khi Úy Nam nói nếu không để cô đón em gái về thì tháng sau sẽ không đưa cho bọn họ tem phiếu lương thực của Tiểu Bội, Úy Song Toàn lập tức đồng ý yêu cầu của cô.
Hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt khinh thường của người khác.
Úy Nam không biết thời gian bọn họ sẽ đưa em gái về, cũng không biết chờ đợi cô có phải là một trận chiến khác hay không.
Cô phải về sớm một chút để chuẩn bị sẵn sàng, như vậy mới có thể chiếm thế chủ động.
Kết quả là ngay khi vừa đi qua cổng tòa nhà, cô đã nhìn thấy một khối nho nhỏ đang cuộn tròn trước cửa nhà mình.
Đây là tòa nhà dân cư kiểu cũ nên ánh sáng không được tốt, khi vừa từ bên ngoài bước vào thì trước mắt chỉ là một mảnh đen tuyền.
Thế nên Úy Nam căn bản không nhìn thấy rõ khối cuộn tròn đó là gì.
Cô dừng bước.
Khối nho nhỏ kia giật mình khi nhìn thấy có người đến.
Lúc này Úy Nam mới phát hiện khối nho nhỏ đang cuộn tròn dưới đất là một bé gái.
Mái tóc bé gái rối bù, khô vàng xơ xác.
Cũng không biết đã bao lâu không được gội đầu mà mái tóc bết lại với nhau, che khuất hơn nửa khuôn mặt, thế nên người khác căn bản không nhìn thấy rõ cô bé trông như thế nào.
Nhìn thấy cô, cô bé hoảng loạn vội vàng đứng lên, tuy nhiên lại không đi về phía cô mà thu người vào sâu trong bóng tối.
Úy Nam giật mình, thử gọi một tiếng: “Tiểu Bội?”Rõ ràng cô bé giật mình nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái, xuyên qua kẽ tóc mà quan sát cô.
Úy Nam đi đến trước mặt cô, khom lưng rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu Bội? Có phải Tiểu Bội không?”Mặc dù trong lòng cô gần như chắc chắn rằng đứa trẻ này là em gái của nguyên chủ, nhưng cô vẫn không thể tin được.
Đứa bé này vừa gầy vừa nhỏ.
Dựa theo thông tin ghi chép trên sổ hộ khẩu thì hiện tại con bé đã hơn sáu tuổi rưỡi.
Mặc dù Úy Nam biết không thể so sánh cô bé với những đứa trẻ cùng tuổi ở hiện đại, nhưng nhìn qua chiều cao của cô bé thì chỉ khoảng ba bốn tuổi!Úy Nam nhớ rõ em họ nhà dì nhỏ năm nay mới học lớp chồi, nhưng vóc dáng còn cao hơn đứa trẻ này một chút.
.