“Hu hu hu," Lâm Tuệ Tuệ sờ da đầu của cô ta, vậy mà sờ đến một tay máu.
“Tuệ Tuệ!" Trần Phượng Mai hô to.
Lâm Sơn nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Lâm Tương Nghi, một tay nắm chặt, buông ra lại nắm chặt, lý trí đang xé rách.
Trong khoảng thời gian ngắn, thế mà không biết nên tin ai.
Lâm Tương Nghi rửa tay xong, lắc lắc nước trên tay, nói tiếp: "Tôi gả cho Tạ Thanh Tiêu là chuyện đã định, ngày mai bọn họ lại đây cầu hôn, ông xem mà làm đi!"
Lâm Sơn đưa mắt nhìn Lâm Tương Nghi vào phòng, mới nhìn về phía hai mẹ con ngồi dưới đất ôm nhau khóc đến thê thảm, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lâm Tuệ Tuệ, thoáng qua một vòng xem kỹ và lệ sắc: "Tuệ Tuệ, Tương Nghi có phải nói thật hay không?”
“Ba, sao mà ba cũng hiểu lầm con hu hu hu," Lâm Tuệ Tuệ khóc đến lê hoa đái vũ.
"Lão Lâm, ông nói lời này không cảm thấy kỳ cục sao?" Trần Phượng Mai đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Sơn, không thể tin nói: "Tuệ Tuệ là ông nhìn lớn lên, phẩm tính nó thế nào, ông hẳn là rõ ràng nhất, hiện tại thậm chí ngay cả ông cũng hoài nghi con bé!”
Bà ta càng nói càng nghẹn ngào: "Tương Nghi không lấy ra chứng cớ, nói lung tung một hồi, ông liền tin nó, có phải muốn Tuệ Tuệ đâm đầu chết mới có thể tự chứng minh trong sạch hay không!”
Trần Phượng Mai vừa dứt lời, Lâm Tuệ Tuệ trong lòng bà ta liền làm bộ muốn đâm đầu.
Lâm Sơn bị bọn họ nói đến bồi hồi bất định, chỉ có thể quát khẽ một tiếng: "Được rồi, tôi còn không thể hỏi một câu à!”
Trong mắt Lâm Sơn hiện lên vẻ tàn nhẫn, xoay người rời đi.
“Mẹ hu hu hu~" Lâm Tuệ Tuệ vùi ở trong ngực Trần Phượng Mai khóc đến cwujc kì uất ức, "Thật sự không phải con!”
“Được được được, không phải con, mẹ đều tin con.
" Trần Phượng Mai liên tục an ủi cô ta.
-
“Cha, mẹ!”
Thôn Long Tỉnh, Tạ Thanh Tiêu về đến nhà, liền lớn tiếng gọi cha mẹ anh.
Trong một mảnh đất trồng rau phía sau nhà, một người đàn ông trung niên đang cầm cuốc cuốc dùng khăn lông trên vai lau mồ hôi trên mặt, nói với bạn già khom lưng nhặt rau bên cạnh: "Có phải A Tiêu đang gọi chúng ta không?”
Người phụ nữ nghiêng tai nghe, quả nhiên nghe được là Tạ Thanh Tiêu gọi bà, vội vàng đáp một tiếng, buông đồ ăn trong tay xuống, vỗ vỗ bụi trên tay liền chạy ra sân: "Chúng ta ở đây, đói bụng chưa?”
“Mẹ, con không đói, con muốn nói với mẹ một chuyện!" Tạ Thanh Tiêu đi qua.
Mẹ Tạ lau mồ hôi trên trán: "Có phải thiếu tiền hay không?”
Nói xong, liền muốn vào trong phòng lấy tiền.
"Không phải chuyện này," Tạ Thanh Tiêu nói thẳng: "Con muốn kết hôn, mẹ ngày mai cùng cha đi tới nhà em ấy cầu hôn đi!"
Mẹ Tạ lảo đảo một cái thiếu chút nữa làm mình vấp ngã, không thể tin hỏi: "Con nói cái gì?”
Tạ Thanh Tiêu: "Con nói con muốn kết hôn!”
Mẹ Tạ mở to hai mắt.
Tuổi Tạ Thanh Tiêu không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, đương thời có không ít người cùng tuổi anh đều đã đính hôn kết hôn, sớm chút tới con cũng có.
Huống chi, tính cách Tạ Thanh Tiêu vẫn luôn không định được, cho nên từ sau khi Tạ Thanh Tiêu không đi học nữa, mje Tạ liền động tâm tư, nghĩ có lẽ Tạ Thanh Tiêu kết hôn, có vợ và con, nói không chừng tính cách có thể sẽ càng ổn định hơn chút ít.
Bề ngoài Tạ Thanh Tiêu rất đẹp, từ nhỏ đã không thiếu cô gái thích, nhưng mẹ Tạ quan sát đã lâu, cũng không thấy bên cạnh Tạ Thanh Tiêu có một cô gái nào đi lại tương đối gần, cũng nói bóng nói gió vài lần, nhưng mỗi lần Tạ Thanh Tiêu đều nói không muốn kết giao.
Bà muốn tìm bà mối cho anh xem mắt, anh cũng không đi, bức tới nóng nảy, còn nói đời này sẽ không kết hôn.
Chọc mẹ Tạ giận đến sặc, hết lần này tới lần khác từ nhỏ Tạ Thanh Tiêu là bà nội anh nuôi lớn, căn bản không giống mấy anh chị anh nghe lời của bà, tính tình lại lớn, bà mắng cũng mắng không được đánh cũng đánh không được.
Sao đột nhiên lại nói muốn kết hôn?