Tiêu Phong lập tức nhìn Hàn Tiểu Mai bằng ánh mắt lạnh lùng, lùi lại nửa bước, như muốn nói: "Cứ tiếp tục, đừng dừng lại."
Thẩm Ni cười nhạo: "Cho dù có là như vậy, thì cũng chẳng đến lượt mày nhặt nhạnh, cũng chẳng phải mày có tư cách nói này nói nọ.
Mày là cái thứ gì chứ?"
Lão tam vội vàng bước đến nói: "Chị dâu, chị thả tay ra đi, nếu Tiểu Mai có mệnh hệ gì, em cũng không tha cho chị đâu." Vừa dứt lời, lão tam định chạm vào Thẩm Ni, nhưng cô nhanh chóng đưa chân định đá lại, tiếc là chậm một nhịp, Tiêu Phong đã túm lấy cổ áo lão tam kéo ra một bên.
Lão tam hét lớn: "Anh cả, anh là anh của chúng em, sao lại để yên cho chị dâu đánh chết vợ em?"
“Đủ rồi, thôi đi,” Tiêu Viễn Sơn đứng ở gian trước lên tiếng đúng lúc.
Tiêu Phong nhìn Hàn Tiểu Mai, thấy cô ta bị đánh đến mềm nhũn, tiếng la hét cay nghiệt cũng yếu ớt hẳn, cái vẻ kiêu ngạo lúc đầu giờ chỉ như quả bóng xì hơi.
Anh bước đến nắm tay Thẩm Ni, khuyên nhủ: “Ra ngoài xem lũ trẻ đi, rửa ráy cho chúng xong rồi để chúng ngủ một lát.
Có chuyện gì thì nói sau.”
Thẩm Ni hừ lạnh: “Nếu không vì bọn trẻ đang đợi, hôm nay tôi đã lột da cô rồi.” Cô buông tay ra nhưng vẫn không quên đá Hàn Tiểu Mai một cái.
“Thật sự nghĩ tôi là cục bột sao, muốn nhào nặn thế nào cũng được?”
Thẩm Ni không thèm để ý đến ai, bưng cái chậu đi ra ngoài một cách hiên ngang.
Những người còn lại đều sững sờ…
Ra ngoài, Thẩm Ni bắt đầu xách nước để tắm rửa cho lũ trẻ.
Cô gọi với vào:
“Tiêu Phong, anh đi nấu nước đậu xanh đi, nấu xong để nguội trong xô rồi cho các con uống, đừng để chúng bị say nắng.”
Lũ trẻ đã nghe chuyện mẹ đánh người bên trong, lại thấy bố cũng ngoan ngoãn đi nấu nước, chúng bắt đầu sợ mẹ hơn.
Sợ nếu không nghe lời mẹ, sẽ bị đánh đòn.
Mỗi khi mẹ dặn làm gì, chúng đều làm răm rắp, ngay cả Hạ Hạ – vốn là cô bé thích nói chuyện nhất – cũng im bặt không dám hó hé gì.
Thẩm Ni nhận ra sự thay đổi này, liền nghĩ: Chẳng lẽ bọn trẻ sợ mình quá rồi?
Cô cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể, nói với bọn trẻ bằng lời lẽ nhẹ nhàng:
“Mấy đứa đừng sợ mẹ.
Mẹ chỉ có vài quy tắc cho các con thôi: không được làm những việc nguy hiểm, không được làm hại bản thân, và không được làm những việc trái đạo đức...!Nói chung là không được làm việc xấu.
Nhưng chúng ta nghịch ngợm một chút thì được, miễn là làm người phải có lòng tốt.”
“Quan trọng nhất là, dù mẹ có quy tắc gì, bảo vệ bản thân vẫn là điều quan trọng nhất.
Nếu ai bắt nạt các con, không cần biết lý do, cứ đánh trả, đừng sợ.
Trời có sập thì đã có bố các con gánh vác.”
Thẩm Ni cảm thấy cần thể hiện vai trò của mình, liền nói thêm:
“Còn nếu bố không giúp được, thì vẫn có mẹ đây.”
Mấy đứa trẻ có vẻ hiểu được chút ít, nhưng chúng đều hiểu rõ một điều: mẹ đang lo lắng cho chúng.
Mẹ còn nói sẽ luôn bảo vệ chúng sau này.
Điều đó khiến tâm trạng căng thẳng của chúng được thả lỏng phần nào.
Sau khi Thẩm Ni tắm rửa và thay đồ cho bọn trẻ, cô mới có thời gian rửa mặt cho mình.
Tiêu Phong đã nấu xong nước đậu xanh, anh rót cho lũ trẻ uống, dỗ chúng đi ngủ.
Khi mọi chuyện đã xong, gia đình mới bắt đầu bàn bạc chuyện lớn.
Vì trời nóng, họ không vào nhà mà ngồi ngoài sân, dưới bóng râm.
Thẩm Ni chưa ngồi xuống ngay, cô đi ra vườn gần đó, hái một quả dưa chuột và mấy quả cà chua, rửa sạch bằng nước giếng rồi để vào rổ mang lại ngồi xuống gần Tiêu Phong.
Cô không quan tâm đến Tiêu Phong, chỉ tập trung ăn ngon lành.
Lão tam từ trong nhà bước ra, bà Tiêu liền hỏi:
“Lão tam, vợ con đâu rồi?”
“Tiểu Mai đòi về nhà mẹ đẻ, con không cản được.
Cô ấy mà về rồi, con không đi tìm đâu, con không có mặt mũi mà đi nữa.”
Lão tam lườm Thẩm Ni một cái, ánh mắt chứa đầy sự trách móc.
Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng.