Thấy cô, Hạ Hạ và Thu Thu cũng vui vẻ gọi to: "Mẹ!"
Thẩm Ni dặn dò bọn trẻ cẩn thận, sau đó cô đến trò chuyện với bà nội.
"Ni à, nhà mình lại xảy ra chuyện gì sao? Xuân Xuân dẫn theo hai đứa nhỏ, hớt hải chạy đến đây.
Bà hỏi có chuyện gì nhưng nó không nói, chỉ ngồi ở cổng mà nhìn ra đường với vẻ lo lắng."
"Không sao đâu bà, có Tiêu Phong ở nhà mà."
Bà nội Tiêu thở dài, "Tiêu Phong là đứa tốt, nhưng nó thường xuyên xa nhà, vất vả cho con rồi.
Bà chỉ mong mấy đứa nhỏ sớm lớn khôn."
Thẩm Ni sau đó ra đồng hái đỗ que, dưa chuột, cà chua, rồi đào một rổ khoai tây mùa hè và bẻ thêm vài bắp ngô.
Bữa tối chỉ đơn giản là ngô luộc, khoai tây luộc, dưa chuột trộn cà chua, đỗ que trộn lạnh và thêm một nồi cháo gạo.
Cô thật không hiểu nổi, trong vườn có bao nhiêu rau tươi ngon như thế, tại sao những người trong nhà cứ ăn cháo ngô với bánh ngô khô khốc mỗi ngày.
Chỉ với những gia vị đơn giản, Thẩm Ni đã chế biến được một bữa ăn ngon lành.
Các con ăn uống rất thỏa mãn, ai cũng thấy vui vẻ.
Không lâu sau, Tiêu Phong cũng tới.
Bà nội Tiêu nhìn thấy cháu trai ngay ngắn, đàng hoàng của mình thì lòng đầy vui sướng.
Bà nhanh chóng đứng dậy đi tìm bát cho anh.
Thẩm Ni cản bà lại, "Để con đi lấy."
Nhìn thấy cháu dâu quan tâm đến cháu trai, bà nội Tiêu vui mừng không ngớt.
Thẩm Ni tìm quanh mà không thấy bát, đành lấy một cái bát sứ nhỏ màu đen đưa cho Tiêu Phong.
"Anh dùng tạm cái này nhé, không còn bát nữa rồi."
Tiêu Phong tất nhiên không chê gì, anh thấy bên cạnh Thẩm Ni có chỗ trống, bèn ngồi xuống ngay bên cạnh cô, rồi bóc một bắp ngô ra ăn.
Bàn ăn chỉ là một phiến đá nhỏ, cả nhà có sáu người lớn bé quây quanh nên rất chật chội.
Tiêu Phong cao lớn, ngồi xổm mà còn cao hơn cả Thẩm Ni khi cô ngồi, khiến cho tay hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau.
Thẩm Ni cố tình nhích sát về phía Thu Thu, nhưng không gian quá hẹp, không đủ để tạo khoảng cách.
Tiêu Phong dường như vô tình mà không chỉ tay chạm tay, ngay cả khi gắp đồ ăn, đầu anh cũng sát ngay mặt cô.
Khoảng cách gần đến mức nếu Thẩm Ni cúi xuống, chắc chắn sẽ chạm vào má Tiêu Phong.
Cô bối rối đẩy ghế lùi lại một chút, giữ khoảng cách nửa bước với Tiêu Phong.
Tiêu Phong liếc nhìn cô, rồi bóc một bắp ngô đưa cho cô.
Thẩm Ni nhìn xuống, thấy đã có ba lõi ngô dưới chân mình, cô thật sự thích ăn ngô, nhưng ăn nhiều cũng no chứ.
Không muốn làm mất lòng Tiêu Phong, cô đáp, "Em ăn bắp nhỏ thôi."
Lời vừa dứt, Tiêu Phong đã bẻ đôi bắp ngô, chia cho mỗi người một nửa.
Anh nhìn các con đang ngồi quây quần, ăn uống ngon miệng và cười rạng rỡ.
Tiêu Phong cảm nhận được một sự ấm áp vô cùng.
Đây chính là cảm giác của một gia đình, thứ mà anh chưa bao giờ trải qua ở nhà họ Tiêu.
Việc chia nhà là điều không thể tránh khỏi.
Sau bữa ăn, Thẩm Ni thử bộ quần áo mới mua cho bà nội, còn Tiêu Phong đi rửa bát.
Bà nội Tiêu không muốn để Thẩm Ni tốn kém cho mình, cố từ chối không thử đồ.
Nhưng dưới sự kiên quyết của Thẩm Ni, bà cuối cùng cũng mặc vào.
Khi mặc bộ đồ mới, bà nội Tiêu xúc động đến rơi nước mắt.
Mấy đứa con của bà không ai chăm lo cho bà bằng Thẩm Ni.
Thẩm Ni hài lòng nhìn bộ quần áo vừa vặn, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ hàm răng trắng đều.
Khi cô ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của Tiêu Phong từ xa nhìn về phía cô, ánh mắt cháy bỏng không thể phớt lờ.
Thẩm Ni cảm thấy mặt nóng bừng, vội vàng quay đi, gọi các con về nhà.
Sau cả một buổi chiều vất vả, mặt trời cũng đã lặn.
Trên đường về, Thẩm Ni mới hỏi Tiêu Phong về chuyện xảy ra lúc chiều.
"Anh xử lý bọn họ thế nào rồi?"