Chị dâu này khen ngợi các đứa trẻ rất nhiều.
Chị lại hái thêm một ít rau đưa cho Thẩm Ni.
“Những rau này chín rồi để lâu cũng hỏng, em cứ mang về ăn, để nó thối trên đất thì lãng phí quá.”
Thẩm Ni không khách sáo, nhận lấy ngay, vì nhà cô thực sự đang cần.
“À, chị nghe nói nhà em với thằng Tiêu đầu to làm sao vậy? Tiêu Phong sáng nay đã đánh nó một trận, vợ nó chửi cả cái làng này."
Thẩm Ni cứ nghĩ Tiêu Phong ra đồng rồi, không ngờ sáng sớm anh đã đi giải quyết chuyện của Xuân Xuân.
“Con trai nhà họ không chỉ cướp cá của Xuân Xuân, mà còn làm con bé bị thương.
Trẻ con có thể nghịch ngợm, nhưng không thể có ý định xấu xa như vậy.”
“Bố mẹ chúng chỉ ra ngoài chứ có phải là không còn nữa đâu.”
Chị dâu rất đồng tình với lời của Thẩm Ni: “Thằng con nhà Tiêu đầu to, đã mười lăm, mười sáu tuổi rồi mà cả ngày không làm gì, suốt ngày làm mấy chuyện trộm cắp vặt, ai nhìn thấy cũng phải đau đầu.”
“Em phải nhắc nhở lũ trẻ cẩn thận, thằng đó bụng dạ hẹp hòi lắm.
Hôm trước nó ăn trộm táo nhà người ta, bị phát hiện, người ta chỉ nói vài câu, tối hôm đó nó lén lút hái sạch táo trên cây, còn cắn mỗi quả một miếng rồi vứt xuống đất, làm người ta nhìn mà tiếc đứt ruột.”
Thẩm Ni trò chuyện thêm vài câu rồi dẫn các con về nhà.
Vừa tới cửa thì gặp Tiêu Phong.
Anh mang theo một giỏ mơ to bằng quả óc chó.
“Mấy quả mơ này là của dì Hai đưa cho bọn nhỏ.”
Thẩm Ni nhận lấy, Tiêu Phong ngồi xuống, vừa bế Hạ Hạ vừa ôm Thu Thu, hai đứa trẻ vui mừng vỗ tay không ngớt.
Thẩm Ni đặt giỏ mơ ở góc tường rồi vào bếp.
Cô lấy thức ăn ra khỏi bếp, “Anh lại đây ăn cơm trước đã.”
Tiêu Phong múc nước rửa tay, “Mấy mẹ con ăn rồi à?”
“Ăn rồi!”
Nghe vậy, Tiêu Phong mới ngồi xuống ăn một mình.
Thẩm Ni rửa cho hai đứa trẻ một bát mơ, vừa làm vừa hỏi: “Anh vừa đi đâu thế?”
“Ra đầu làng.”
Đúng là nói ít nhưng trúng trọng tâm.
“Anh đi tìm thằng nhóc đánh Xuân Xuân à?”
“Ừ.”
“Thằng nhóc đó rất nham hiểm, anh tìm nó như thế, có sợ nó sau này trả thù lũ trẻ không?”
“Anh không tìm nó, anh tìm bố nó.
Nuôi dạy con là trách nhiệm của người cha.”
Thẩm Ni hiểu rồi, hóa ra anh tìm bố thằng nhóc đó để đánh nhau.
Chắc chắn là anh ra tay trước.
“Đừng lo, anh còn chưa đi đâu.
Nếu thằng nhóc đó còn dám gây chuyện, anh không ngại tìm nó nói chuyện tiếp.”
Được thôi, nếu đã nói thế thì cô cũng chẳng bận tâm nữa.
“Tiện đường anh ghé hỏi trưởng thôn rồi, ông ấy nói tạm thời chưa có đất để dựng nhà, anh đã đăng ký rồi, chắc sang xuân năm sau là có.”
“Thầy giáo Quách cũng có mặt ở đó, anh đã bàn luôn chuyện đi học của bọn trẻ rồi, kỳ tới em chỉ việc dẫn chúng đi nhập học.”
Tiêu Phong ăn uống rất thoải mái, ba miếng hết một cái bánh, chưa đầy mấy phút đã ăn hết năm cái bánh, chỉ còn lại một cái, khiến Thẩm Ni lo anh ăn không đủ.
“Xuân Xuân nhập học muộn, phải học lại từ lớp một.
Còn Hạ Hạ sẽ vào lớp mầm non.
Nhà mình gần trường, em không cần phải đưa đón, cứ để Xuân Xuân trông Hạ Hạ là được.”
Người đàn ông này đúng là chu đáo, chưa cần cô nhắc, anh đã lo liệu xong chuyện học hành của các con.
Tiêu Phong dường như sắp phải đi xa, nên nói rất nhiều chuyện.
Không chỉ vậy, anh còn dặn: “Mùa thu phân đất, chắc anh không ở nhà.
Có gì em cứ tìm chú trưởng thôn, anh đã nhờ ông ấy giúp rồi.”
“Nếu đất nhiều quá, em có thể nhờ người giúp hoặc cho thuê, đừng trồng nhiều quá, chỉ cần đủ ăn thôi.”
“Tiền trợ cấp của anh sẽ gửi hết về, ngoài phần đưa cho mẹ, phần còn lại em cứ tự do mua sắm, đừng tiết kiệm quá, số tiền trợ cấp cũng đủ cho em lo cho gia đình.”
“Còn về Thu Thu, nếu em bận quá thì cứ gửi con bé qua chỗ bà nội, bà ấy sẽ chăm sóc các con cẩn thận.”
Thẩm Ni không nhịn được hỏi: “Anh đã nhận được thông báo rồi, khi nào anh đi?”