Thập Niên 80 Quân Tẩu Bận Trồng Rau Trên Cao Nguyên Tuyết


Vợ Thuận Tử tiếp tục nói với giọng điệu chanh chua: "Hẳn là do nhà họ Tiền của cô kiếm mấy đồng tiền bẩn nên giờ mới gặp báo ứng đây mà! Đúng là quỷ đòi nợ! Thím, thím nói xem có phải vậy hay không?”
Vợ Thuận Tử ở trên đầu tường liên tục đổ thêm dầu vào lửa.

“Đúng vậy! Nhà họ La chúng tôi bao đời đều là nông dân, căn chính miêu hồng, chứ không giống nhà họ Tiền mấy người chỉ chăm chăm kiếm mấy đồng tiền bẩn, bảo sao con nhóc kia lại bị động kinh? Té ra là do nhà mấy người kiếm tiền bẩn nên bị áo ứng!”
Bà La như chợt hiểu ra, vỗ đùi hét lên.

“Ồ! Hình như đúng là vậy thật! Chứ không sao lại trùng hợp vậy được, nhà họ Tiền vừa phất lên là con bé này bị bệnh ngay.

Chứng tỏ là nhà họ Tiền kiếm nhiều tiền cũng vô ích thôi!” Trong đám người có người đồng ý với mấy lời bà La vừa nói.

“Chứ còn gì nữa! Mới đầu tôi còn thấy hâm mộ cơ, giờ mới thấy may là mình không kiếm tiền uổng phí! Vốn dĩ năm nay nhà tôi còn dự định sẽ nhận thầu một mảnh núi hoang để trồng cây ăn quả nữa đấy!”
Người vừa nói xong liền che miệng lại, sợ mình nói hớ.


“Còn trồng cây ăn quả gì nữa! Anh nhìn con bé nhà họ La coi, còn dám không? Không sợ bị báo ứng hả?”
Có mấy người lười biếng vừa nghe vậy thì thấy hụt hẫng, bèn lôi chuyện Tiểu Nhã bị động kinh ra nói.

“Mấy người thì biết cái gì? Còn kêu nhà họ Tiền chúng tôi kiếm tiền bẩn á? Nhà tôi là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, các người không có gan thì thôi đi, còn lôi chuyện cháu gái tôi ra nói, xứng đáng nghèo cả đời!”
Nghe bọn họ nhao nhao nói, Tiền Lão Ngũ tức giận đến đỏ cả mắt, lớn tiếng phản bác những người này.

Nhà họ Tiền trở thành vạn nguyên hộ đầu tiên ở trong làng, khiến cho đám người này ghen tị từ lâu.

Có người còn nói đủ điều cay nghiệt ở sau lưng, thậm chí có người còn nửa đêm lén trèo vào vườn để phá hoại, nào là hái trộm trái cây, chặt phá cây, sau khi bị cha con nhà họ Tiền bắt được thì đánh cho một trận nhừ tử.

Hiện tại bọn họ lại vịn vào chuyện Tiểu Nhã động kinh để công kích người nhà họ Tiền cho hả giận.

“Anh, đừng quan tâm đến những người này, bọn họ ăn không được nho thì nói nho xanh thôi!” Tiền Đa Đa tóm lấy tay Tiền Lão Ngũ rồi nói.


“Chị dâu, Tiểu Nhã nhà tôi chỉ là một đứa trẻ mà chị lại nói mấy lời ác độc như vậy chẳng trách nhiều năm qua vẫn không có con, xem ra là ông trời đang trừng phạt chị bởi vì cái thói độc mồm độc miệng đây!”
Tiền Đa Đa ăn miếng trả miếng, nhắm thẳng vào chỗ đau của vợ Thuận Tử.

Vốn dĩ cô cũng không định nói ác mồm như vậy, nhưng vợ Thuận Tử lại nói chuyện rất khó nghe, nếu tiếp tục nhịn thì cô nuốt không trôi cục tức này.

Tiểu Nhã chỉ mới một tuổi, cô bé làm gì chọc đến cô ta mà để đối phương cố tình hắt nước bẩn lên người con bé như vậy chứ.

“Cô! Vợ Thịnh Dũng, cô đừng có mà khinh người quá đáng!” Vợ Thuận Tử không ngờ Tiền Đa Đa sẽ chọc vào chỗ đau của mình ở chỗ đông người như thế này, cô ta tức giận đến nỗi tức ngực.

“Bà đây phải xé rách miệng cô!” Vợ Thuận Tử tức đến nỗi trèo lên tường, muốn nhào qua để đánh Tiền Đa Đa.

“Ngon thì tới đây đi!” Tiền Đa Đa lại lấy chổi quất về phía cô ta.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận