Khi nào thì anh mới có thể nhớ lại cô đây? Cũng có thể là, cả đời này anh sẽ không bao giờ nhớ về những chuyện của kiếp trước.
Dù sao thì những người như cô, vừa chớp mắt một cái đã may mắn được sống lại, chắc chắn không có nhiều.
Lúc ở khu mỏ, cô cố tình nói những lời kinh thiên động địa với Dung Nghị, chỉ mong rằng khi gặp cô lần đầu tiên trong kiếp này, anh sẽ ghi nhớ cái tên Giang Ninh! Như vậy, lần sau gặp lại, anh sẽ không quên cô nữa!
Giờ đây, sau một ngày trò chuyện và tiếp xúc, chắc anh sẽ không thể quên cô rồi, đúng không?
Giang Ninh giơ tay lau mắt, ngẩng đầu lên cười, rồi lấy lại tinh thần.
Cô đã được sống lại, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu, không có gì hạnh phúc hơn điều này.
Việc quan trọng nhất bây giờ là cô phải nhanh chóng kiếm tiền để bố mẹ yên lòng.
Còn về chuyện tình cảm và những chuyện khác, cô còn trẻ, có thể từ từ mà tính.
Giang Ninh quay trở vào nhà, thấy bố mẹ và em trai đang trò chuyện vui vẻ, cô cũng ngồi xuống bên cạnh cha và hỏi, “Bố, chân của bố thấy thế nào rồi?”
Cha Giang vui vẻ nói, “Ôi, Giang Ninh, cái loại cao dưỡng sinh này của con thật thần kỳ, tối qua bố thấy vừa ngứa vừa đau, không ngủ được, nhưng khi ngủ đến trưa nay dậy thì cảm thấy tốt hơn nhiều, cảm giác đau nhức tê tái dường như đã biến mất rồi.”
Nghe vậy, Giang Ninh cũng vui mừng, “Vậy thì tốt rồi, để con thay thuốc cho bố, tối nay có thể sẽ còn ngứa và tê một chút, nhưng chỉ cần chịu khó vài ngày nữa thôi, chân của bố sẽ hoàn toàn lành lặn…”
Cao sinh cơ dưỡng cốt có pha thêm nước linh tuyền của cô còn hiệu quả hơn cô tưởng, đây lại là một con đường kiếm tiền nữa rồi!
Sau khi thay thuốc cho cha, Giang Ninh lấy ra 15.000 nhân dân tệ từ trong túi xách, đưa cho mẹ và nói, “Mẹ, mẹ cầm số tiền này đi trả nợ cho các cô dì chú bác, phần còn lại để dùng trong nhà, muốn mua gì thì cứ mua, nếu không đủ thì lại bảo con!”
Mẹ Giang vừa nghe em trai kể lại chuyện con gái kiếm được tiền, trong lòng vẫn đang ngạc nhiên, không ngờ con gái mình bây giờ đã tài giỏi đến thế, còn kiếm được nhiều tiền như vậy! Việc này giải quyết được gánh nặng lớn và khó khăn cho gia đình họ, quét đi những bóng đen và lo âu đè nặng trong lòng, khiến họ lại thấy hy vọng và trông đợi vào cuộc sống.
Giang Ninh nhìn thấy nụ cười của bố mẹ và em trai, trong lòng cũng thấy hạnh phúc.
Kiếp này, cô nhất định sẽ bảo vệ gia đình mình!
Dung Nghị lái chiếc Jeep quay về doanh trại quân đội, đỗ xe xong thì đi thẳng vào căn nhà nhỏ có ba phòng ngủ và một phòng khách trong doanh trại.
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục giản dị đang bận rộn lau nhà trong phòng khách.
Đó là cậu cả của Dung Nghị, Phó Chí Đông.
Phó Chí Đông hiện là tư lệnh quân khu Đại Hưng Thành.
Việc Dung Nghị đến đây thực ra là theo lời mời của ông để giúp ông xử lý công việc, dù bề ngoài là để rèn luyện.
Thấy Dung Nghị trở về, Phó Chí Đông liền ngừng tay, ân cần hỏi, “Tiểu Nghị về rồi đấy à, cả ngày hôm nay cháu đi đâu thế? Đã ăn cơm chưa?”
Dung Nghị gật đầu, “Cháu ăn rồi, cậu cả.
Cháu hơi mệt, để cháu đi tắm một chút, lát nữa cháu sẽ báo cáo với cậu về công việc hôm nay.”
Phó Chí Đông vẫy tay, “Được, mau đi đi! Cậu cũng sắp xong rồi.”
Phó Chí Đông được điều động tạm thời về phía Nam làm việc, vì vậy vợ con ông vẫn ở lại quân khu Thủ Đô, không theo ông đến đây.
Bình thường ông sống một mình trong ngôi nhà lớn thế này, nay có Dung Nghị đến ở cùng, ông rất vui, cuối cùng cũng có người cùng ông đánh cờ, uống rượu và chuyện trò.