Lần này Khương Nhượng qua đây nhưng không mang theo giấy tờ tuỳ thân.
Hơn nữa nếu ở lại khách sạn thì quá đắt.
Khương Nhượng trở lại cửa hàng bán sỉ quần áo cô vừa mới nhập hàng lúc này, cùng bà chủ cửa hàng Quan Văn Cúc thương lượng một chút.
Cô ở lại trong cửa hàng làm công tạm thời hai ngày, đến buổi tối thì bà chủ cửa hàng cho cô mượn kho hàng đằng sau ngủ tạm hai ngày.
Dù sao thì đến buổi tối cửa hàng cũng sẽ đóng cửa, hơn nữa cửa lớn của khu bán sỉ này cũng bị khoá lại, bà chủ cũng không sợ Khương Nhượng chạy mất.May mắn lần này Khương Nhượng gặp được người tốt.
Bà chủ Quan Văn Cúc nghe cô đề nghị thì cũng đáp ứng, hơn nữa giữa trưa cùng tối còn không quên chuẩn bị cho cô xuất cơm hộp.
Hai ngày này, nhờ có Khương Nhượng bán hàng, đẩy mạnh tiêu thụ mà cửa hàng của Quan Văn Cúc cũng kiếm được không ít tiền.
Quan Văn Cúc muốn trả tiền lương cho Khương Nhượng nhưng cô không cần tiền, cô đổi thành lấy thêm mấy bộ quần áo.48 tiếng đồng hồ vừa hết, Khương Nhượng đẩy ra cửa ở khu phòng cháy chữa cháy, đi qua một màn đen liền thuận lợi quay trở lại tiệm tạp hoá của mình.Lúc này khi quay lại tiệm tạp hoá thì nó nói cho Khương Nhượng một cảnh cáo.
Từ nay về sau, tất cả các đồ vật mang về cần phải được bán đi toàn bộ, không được dư lại một đồ vật gì thì mới có thể mở được cửa xuyên qua thời không ra một lần nữa.
Các quy định mới này Khương Nhượng đều cần phải tuân thủ nghiêm ngặt, nếu cô vi phạm thì nó sẽ hoàn toàn đóng cửa, không cho cô xuyên qua thời không nữa.Khương Nhượng thử một chút, mở ra cửa sau của tiệm tạp hoá nhưng không xuyên đến thế giới kia được.
Quả nhiên nếu như chưa bán hết đồ vật mang về thì sẽ không xuyên không được.Cái này chính là do tiệm tạp hoá muốn kiếm bẩy thành tiền phí môi giới kia của cô đến điên rồi.Khương Nhượng cõng lên một bao tải lớn quần áo, cô nhất định có thể đem hết chỗ hàng hoá này bán đi.
Cô muốn cùng cái tiệm tạp hoá kia đấu xem, ai là người thoả hiệp trước..