“Đồng chí nhỏ, mì của cô đây.”
Sau khi rời khỏi nhà ga, Xuân Đào đi dọc theo con đường và ghé vào quán mì gần nhất, gọi một bát mì chay.
Chỉ mất một xu cho một bát, chủ quán thối lại cho Xuân Đào một đống tiền lẻ.
Cô cẩn thận bỏ chúng vào lại hộp bánh quy, sau đó cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Xuân Đào không còn để ý đến bất kỳ lễ nghi tiểu thư nhà giàu nào nữa, chỉ theo bản năng ăn hết số mì, thậm chí còn không nhai kỹ.
Trước khi rời khỏi nhà họ Lưu, Xuân Đào không hề biết giá trị của tiền.
Dù sau khi bị đuổi khỏi nhà, mẹ cô vẫn bảo vệ cô như trước khi trở về núi Vân.
Vì vậy, Xuân Đào khá ngạc nhiên khi biết rằng chỉ với một tờ tiền giấy lớn, cô có thể mua rất nhiều thứ.
Lúc này không phải giờ ăn, quán cũng không đông người.
Chủ quán đang nghe đài bán dẫn và phe phẩy chiếc quạt đã rách.
Ông khoảng bốn mươi tuổi, muộn mới sinh con gái.
Con gái của ông ta cũng chỉ lớn hơn Xuân Đào chút ít.
Nhìn cô gái mặc bộ quần áo không vừa vặn và khuôn mặt trắng nõn, ông không khỏi tò mò, hỏi: “Đồng chí nhỏ, cô không phải là người ở Bá Lương đúng không?”
“Haha, ở Bá Lương nắng gắt, khắp đường phố chẳng tìm được ai trắng trẻo như cô.”
Xuân Đào nghe ra ông đang khen mình, cô ngượng ngùng, dừng ăn để thể hiện sự tôn trọng.
Cô ngẩng đầu lên, cười với ông chú: “Vâng, chú ạ, cháu từ miền Nam lên.”
“Ôi, xa thế cơ à? Thế cháu đến đây tìm người thân sao?”
“...”
Câu hỏi của ông chú nhắc nhở Xuân Đào.
Cô hơi lo lắng đặt đũa xuống và lễ phép hỏi: “Chú ơi, chú có biết đường đến thôn Nhạn Bình không? Cháu phải đến đó.”
“Thôn Nhạn Bình à? Xa lắm đấy.”
Ông chủ quán nheo mắt suy nghĩ.
“Cháu có tiền mà!” Xuân Đào vội vàng mở hộp bánh quy ra, rút ra một nắm tiền lẻ rồi lắc lắc trước mặt ông chú: “Chú ơi, chỗ tiền này có đủ để cháu đi không?”
“...Ôi trời ơi, cô bé này.”
Ông chú quán mì lắc đầu, phe phẩy chiếc quạt rồi bước tới gần.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ và có vẻ chưa hiểu rõ cuộc sống của Xuân Đào, lòng ông không khỏi chua xót.
Một cô bé xinh xắn thế này, giữa ban ngày ban mặt lại đưa hết tiền cho người lạ, có thể thấy cô từng là một tiểu thư được cưng chiều.
Giờ đây, cô bé trông thật khốn khổ.
Ông chú bỗng nhớ đến con gái mình, khiến đôi mắt ông đỏ hoe vì cảm động.
“Đồng chí nhỏ, không cần tiền đâu.”
“Ở thôn Nhạn Bình có một trang trại nuôi lợn, ông chủ đó ngày nào cũng mang thịt lợn đến đây cho tôi.”
“Cháu ngồi đây đợi một lát, khi ông ấy đến tôi chỉ cần đưa cho ông ấy điếu thuốc là được.”
“Không vội, chuyện nhỏ thôi!”
“Cháu ăn mì đi, nếu không đủ thì chú cho thêm mì, không lấy tiền đâu!”
“Cảm ơn chú!”