Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ đến những chuyện sắp phải đối mặt khi về nhà, Giang Bằng Vũ liêc Thẩm Trình một cái: “Nếu không lần này về nhà, cậu về cùng tôi đi?”
Thẩm Trình mới không để ý anh ta.
“Bảo tôi đi xem mắt cùng anh sao? Thôi đi, tôi sợ người khác nhìn trúng tôi thay vì anh.
”
Trong mắt Thẩm Trình mang theo ý cười, đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, nốt ruồi lệ đó dường như lấp lánh mùi vị quyến rũ.
Giọng nói trầm từ tính hơi khàn, khá thu hút.
Giang Bằng Vũ che ngực khoa trương “Ọe” một tiếng: “Cậu quả thật không biết xấu hổ.
”
Nhưng anh ta đúng là đã lâu rồi chưa về nhà.
Nếu không về, sợ rằng không báo cáo kết quả nhiệm vụ được.
Anh ta đã tích lũy được một ít ngày nghỉ phép, Giang Bằng Vũ suy nghĩ đã đến lúc anh ta cần phải trình đơn về nhà thăm người thân.
-
Ngày hôm sau, Giang Niệm Tư sáng sớm đã thức dậy.
.
Trải qua nhắc nhở của vị nữ sỉ đó vào hôm qua, Giang Niệm Tư đã hiểu, nếu cô muốn thu hút nhiều khách hàng hơn, quan trọng nhất là hình ảnh của mình trước tiên.
Mặc dù tạm thời không có tiền mua kem dưỡng trắng nhưng cô có thể chống nắng trước.
Cô nền tảng tốt, ngũ quan sáng sủa xinh xắn, nếu như trắng nữa thì bản thân chính là một bảng hiệu sống.
Cho nên sáng sớm, Giang Niệm Tư không làm gì khác, chỉ may mũ chống nắng và khẩu trang thôi.
Trong nhà chỉ có vải thô, không có cách nào cô chỉ có thể làm tạm trước.
Đinh Hồng Mai và Giang Thành dậy sớm hơn cô đã đi làm việc.
Giang Đậu Đậu cũng bị mang đi.
Cuối cùng cũng may được một chiếc mũ chống nắng và khẩu trang hoàn hảo, Giang Niệm Tư mỉm cười lộ ra hài lòng.
Bất luận là chiếc mũ, hay là khẩu trang, cô cũng làm rèm có thể hoàn toàn che phủ trước và sau cổ.
Chống nắng vật lý, có thể nói đây là cách chống nắng hữu hiệu nhất.
Một đường đi đến cổng thôn, đúng lúc gặp phải thím Lưu, người lần trước nói cô là món hàng phải bù thêm tiền.
Hôm qua thím Lưu ngửi được mùi thơm của thỉ từ nhà cô.
Nhìn thoáng qua liền nhận ra Giang Niệm Tư, thím Lưu kỳ quái nói: “Ơ, Niệm Tư, ra ngoài sao?
Giang Niệm Tư lễ phép gật đầu: “Vâng, đến trấn trên khám bệnh cho mọi người.
”
Giang Niệm Tư từng học qua y thuật của bà cụ, người cả thôn đều biết, thím Lưu tưởng hôm qua cô vừa từ bên ngoài về, nhà họ Giang đã tỏa ra mùi thịt.
Giọng điệu chua chát nói: “Ôi, hóa ra là khám bệnh cho mọi người, chẳng trách hôm qua có thịt ăn, là bệnh nhân tặng đi?”
Người này một giọng điệu cực kỳ chua chát, Giang Niệm Tư cố tình chọc tức bà ta: “Khám bệnh cho mọi người, bệnh nhân tặng tôi 2 cân thịt mỡ để cảm ơn, thím, thím không biết, bệnh nhân này thật là, quá khách sáo, tôi nói đừng nhưng cô ấy nhất quyết tặng tôi, không còn cách nào khác, không muốn để người ta khó chịu, tôi đành phải nhận, ôi…”
Hai cân thịt mỡ!
Còn là người khác cưỡng ép tặng.
Thím Lưu ghen tị đến mức mắt đều đỏ lên.