Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Thành cũng nói: “Tư Tư, đây là lần đầu tiên thùng gạo trong nhà mình được đổ đầy như vậy đấy.
Em nghĩ có lẽ sẽ không bị người khác ăn cắp chứ?”
Trong làng mọi người đều là những người hàng xóm thân thiết với nhau, nhưng xã hội bây giờ có nhiều người không đủ ăn, khó khăn lắm mới có được chút của cải, dù người khác không đến trộm nhưng họ cũng luôn lo lắng bị mất.
Giang Niệm Tư hiểu rằng những đồ đạc này đối với họ có giá trị lớn, nhưng cô không cảm thấy lo lắng của họ là điều buồn cười.
“Đậu Đậu thường xuyên ở nhà mà đúng không? Để cậu nhóc giữ mắt xem chừng là được.
”
Nói xong, Giang Niệm Tư lấy ra bốn cái bát, trong mỗi bát đặt hai muỗng sữa lúa mạch rồi đổ nước sôi từ nồi vào để pha chế.
Ngửi thấy được mùi ngọt, ngay lập tức Giang Thành và Giang Đậu Đậu đến bên cạnh Giang Niệm Tư.
Giang Thành thấy Giang Niệm Tư pha nhiều như vậy, nhất thời có chút sốt ruột nói: “Tư Tư, em pha nhiều thế làm gì? Cho em và mẹ uống là được rồi, anh và thằng Đậu Đậu là con trai, đâu có cần uống nhiều thứ này đâu?”
Một gia đình mà ngay cả ăn no cũng khó khăn thì làm sao có thể kén chọn được?
Bình thường không có lấy một chút đồ ăn vặt, Giang Niệm Tư không tin rằng họ không thích ăn đồ ngọt.
“Đã pha xong rồi, không uống thì lãng phí.
”
Giang Niệm Tư tự rót một bát, bảo Giang Thành rót hai bát đem ra nhà trên, cô định quay lại rót cho Giang Đậu Đậu.
Giang Đậu Đậu đã tự mình bưng bát ra.
“Mẹ, chị cho chúng con pha sữa bột lúa mạch, mẹ mau ra uống đi.
”
Đinh Hồng Mai bước ra, nhìn thấy ba đứa trẻ ngồi ở bàn ăn, trên bàn còn bày bốn bát sữa bột lúa mạch, lập tức xót xa vô cùng.
Nhưng nhìn thấy nụ cười ngoan ngoãn của con gái, bà đành không nỡ nói một lời.
Gia đình quây quần bên bàn, cầm bát sữa bột uống.
Mùi vị của sữa bột rất thơm ngon, mang theo vị ngọt dịu của lúa mạch.
Tuy nhiên, đối với Giang Niệm Tư người đã quen ăn các loại đồ ăn ngon, thì chỉ là bình thường.
Cô ngước mắt nhìn cả nhà.
Những ngón tay thô ráp của Đinh Hồng Mai xoa vào miệng bát mấy lần, thỉnh thoảng phát lên âm thanh nuốt “ừng ực”.
Giang Đậu Đậu càng lo lắng uống, còn Giang Thành, cũng không kìm chế được.
Anh uống đến mức hai mắt phát sáng.
Đồ uống ngon, quá ngon.
Sữa mạch nha này, đối với gia đình họ mà nói, chỉ mới nghe qua, nhìn qua, còn chưa bao giờ được thử qua.
Giang Thành uống xong đầu tiên, anh ấy liền đưa tay lau miệng, trong khoang miệng vẫn còn vị ngọt và hương thơm, khiến anh không ngừng nghĩ về hương vị ấy.
Giang Đậu Đậu là một cậu bé, càng không biết giấu cảm xúc của mình.
Uống xong một bát, trong mắt tràn đầy sự thỏa mãn.
Giang Niệm Tư đưa nửa bát còn lại cho Giang Đậu Đậu: “Đậu Đậu, Chị không uống hết, em uống hộ chị đi”.
Giang Đậu Đậu từ nhỏ được dạy dỗ, phải đối xử tốt với chị.