Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngẩng đầu thở dài một hơi, anh ta vô cùng ưu sầu mà nói: “Nếu không cậu về với tôi?”
“Về cái đầu cậu.
” - Thẩm Trình cho anh ta một đòn.
Bên này, Đinh Hồng Mai tắt điện thoại, than thở với con gái: “Trong đoàn có việc cái gì, anh họ con còn tưởng mẹ không biết nó muốn trốn à.
Lần nào nhắc đến chuyện lập gia đình nó cũng chạy nhanh hơn thỏ, lúc nào cũng để Thẩm Trình tiếp điện thoại, mẹ lại chẳng đi guốc trong bụng nó.
”
Thẩm Trình!
Giang Niệm Tư khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới cô đã quên mất chuyện gì.
Nam chính quyển sách này, tênlà Thẩm Trình.
Là chiến hữu của anh họ Giang Niệm Tư.
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển trăm hồi, ngoài miệng Giang Niệm Tư vẫn không quên trả lời Đinh Hồng Mai.
“Mẹ, bây giờ anh họ chưa muốn kết hôn thì mẹ với bà cũng đừng ép anh ấy, khi nào duyên đến anh ấy tự khắc phải chủ động.
”
“Duyên à?” - Đinh Hồng Mai buồn cười: “Quân doanh kia chỉ toàn một đám đàn ông, duyên gì có thể đến với nó? Nếu thằng bé có thể gặp được duyên thật thì cũng không đến nỗi 28 tuổi còn chưa kết hôn.
”
Trong niên đại này thì 28 tuổi chưa kết hôn đã tính già rồi.
Giang Niệm Tư “Vâng” một tiếng, như suy tư gì.
Đinh Hồng Mai tiếp tục nói: “Anh họ con nhớ ân, tháng nào cũng gửi tiền về nhà, nhưng mẹ đâu có cần tiền của nó, không có cha mẹ thu xếp đã đáng thương lắm rồi, sau này ngay cả vợ cũng không có là không được.
”
Cho nên những đồng tiền Giang Bằng Vũ gửi về Đinh Hồng Mai đều giữ lại hết, chưa động đến một xu.
Giang Niệm Tư nghe xong điều này có chút cảm động.
Điều kiện trong nhà thiếu thốn như vậy, nếu là người khác đã nghĩ đến số tiền này từ sớm rồi.
Nhưng Đinh Hồng Mai thì không hề, tuy bà đanh đá nhưng lại rất có giới hạn.
Hai người tới trấn trên, trừ gọi điện thoại cho anh họ thì còn để mua vài thứ.
Giang Niệm Tư thấy Đinh Hồng Mai mò mẫm lấy ra một cái túi giấy từ thắt lưng, lật qua lật lại mãi mới móc được ra tiền, tất cả đều là tiền lẻ tiền xu, tổng cộng chắc được khoảng hai đồng.
Bàn tay bà nứt nẻ vì phải làm việc đồng ruộng quanh năm, vết nứt nẻ dính bùn đất, nhìn vừa đen đúa vừa bẩn.
“Mẹ, mẹ định mua gì thế?” - Giang Niệm Tư hỏi.
Đinh Hồng Mai kéo tay cô, cười hì hì đi vào khu vực bán mỹ phẩm dưỡng da: “Mẹ mua kem dưỡng tay dầu ngao cho con, mùa đông sắp tới rồi, lần trước mua cho con dùng hết rồi con gì?”
Nghe chất giọng thoải mái giòn tan của Đinh Hồng Mai, Giang Niệm Tư không biết trong lòng đang cảm thấy làm sao
Tưạ như có gì đó đột nhiên sụp đổ vậy.
Từ bé cô đã mồ côi mẹ, chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ.
Xuyên vào trong quyển sách này, tuy rằng biết nguyên chủ Giang Niệm Tư được tất cả mọi người yêu thương, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn thay thế nguyên chủ.
Bởi vì tình yêu thương kia như thể trộm được vậy.
Cô không phải nguyên chủ.
Người Đinh Hồng Mai yêu cũng không phải cô.