Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời tiết cuối tháng sáu nóng vô cùng.
Dưới tán cây hòe ở thôn Thủy Loan, nhiều người đang tụm năm tụm bảy vây quanh nhau.
Quần áo trên người họ màu tối giản dị, họ ngồi trên nền đất, vừa hóng mát vừa nói với nhau mấy chuyện đời thường.
"Mấy người có nghe chuyện này chưa, Văn Thanh chuẩn bị được gả lên huyện đó!"
"Nghe người khác nói người chú Hai thức thời của Văn Thanh bắt được một con rùa vàng trước khi chết đấy!
"Văn Thanh đúng là số sướng thật, con gái mà xấu tính như thế, chỉ thích đánh nhau, lại mê điệu đà, cả thôn không một người nào ưng ý cô.
Gia đình lại nghèo đói thế mà có phước được lên huyện, đúng là không biết thắp nhang ở chùa nào rồi."
"Nghèo? Ông nói đùa đấy à? Lần này nhà họ Văn chuyển người hóa kiếp rồi, hóa thành người giàu rồi!"
"Cũng không phải là không đúng, nghe nói nhà họ Kỷ có rất nhiều tiền, tiền chất thành đống đấy!"
"Tiền chất thành đống à? Hừ, chuyện này cũng chưa chắc.
Nếu mà nhà họ Kỷ kia không muốn Văn Thanh nữa thì đây chả khác nào hứng lên rồi lại thôi.
Hơn nữa, Văn Thanh có tài đức gì đâu chứ, sau này họ tìm hiểu cũng biết tất cả thôi.
Lúc đó thì còn ai đồng ý cưới nữa!"
...
Cả ngày hôm ấy, Văn Thanh hóa thân thành một hồn ma.
Vừa mới phút trước, cô chết ngay trước mặt Kỷ Ngạn Quân, trông thấy Kỷ Ngạn Quân ôm lấy xác mình day dứt xin lỗi, phút sau, cô lập tức mất khống chế, như trôi dạt vào màng sương mù trên núi, trên biển.
Còn lúc này thì cô không hiểu lí do tại sao mình lại nghe thấy câu chuyện họ nói như vậy.
Những gì cô nghe được thực sự không phải chuyện của thế kỉ hai mươi mốt, ấy chính là những chuyện đã xảy đến với cô ở thôn Thủy Loan vào những năm 80.
Cô rõ ràng nghe thấy vậy, chẳng lẽ chuyện này là do ông trời rủ lòng thương, sau khi chết thì cho thế gian được nhìn lại cuộc đời mình một lần ư?
Vốn dĩ, hình tượng của cô trong mắt những người dân trong thôn chính là như thế.
Tính tình vô cùng xấu, thích đánh nhau, còn điệu đà, cho nên không một người nào trong thôn ưa cô cả.
Một cơn gió thổi ngang qua, Văn Thanh không khống chế nổi mình, cơ thể lướt theo làn gió, lại trôi dạt đến đúng hàng rào sân nhà mình.
Trong sân, cô cũng thấy chính mình năm 17 tuổi đang cãi nhau với mẹ cô - Diêu Thế Linh.
"Văn Thanh, con lại mua váy mới hả?" Diêu Thế Linh bước ra từ căn pòng, bà cầm trong tay một chiếc váy hoa vài bông.
"Con không có mua, tự con làm đấy." Tiểu Văn Thanh đang ngồi ở trên băng ghế gỗ, cúi đầu cắt chiếc giày.
"Tự con làm? Thế con lấy vải ở đâu ra?" Diêu Thế Linh sờ chất liệu của miếng vải rồi hỏi.
Tiểu Văn Thanh nghe thế cũng không ngẩng đầu lên: "Vải là do con mua."
"Con mua? Lấy tiền ở đâu mà mua?" Diêu Thế Linh chất vấn.
"Hỏi một câu rồi lại hỏi hai câu, chuyện gì mẹ cũng hỏi một chút, mẹ không thấy phiền ạ!"
Tiểu Văn Thanh khó chịu đáp, cúi đầu dùng cắt giày, giống như là đang âm thầm tranh đua, mím môi không nói gì.
Diêu Thế Linh bống nhận ra điều gì, hỏi: "Văn Thanh, đừng nói là con dùng tiền của Kỷ Ngạn Quân?"
"Không có." Giọng nói Tiểu Văn Thanh nghe rất dứt khoát.
"Không có? con dừng gạt mẹ, lại vải này, dây thun này, cái dây nhỏ này, hơn nữa còn đường may máy này, ít nhất cũng phải đến mười đồng tiền, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy..."
”Ành” một tiếng, Tiểu Văn Thanh đập chiếc kéo và đôi giày nhỏ lên bàn rồi lập tức đứng lên, đưa tay giành lại chiếc váy hoa vải bông: "Con nói không phải là không phải, mẹ không tin thì thôi vậy!".