Nhóm dịch: Thất Liên HoaCực phẩm như vậy, vậy mà hai mươi mấy năm vẫn còn cô đơn, cô thật sự nghi ngờ liệu các nam sinh ở trường học cũ của cô có bị cận nặng hay mù không.
Người khác đều cho là cô đi ra từ bụi cây, nhưng lá xanh không dính vào người(*), chắc chắn yêu rất nhiều lần rồi.
Nhưng đến chết cô cũng chưa từng nắm tay người đàn ông nào, đương nhiên nói ra lời này chỉ sợ cũng không có ai tin tưởng.
(*) Ý chỉ xung quanh một người có nhiều cám dỗ, nhưng người đó vẫn bảo vệ được trái tim của mình, không hề bị ảnh hưởng.
Thanh xuân ngắn ngủi, tận hưởng thú vui trước mắt.
Mang theo suy nghĩ mơ hồ như vậy, Đồng Giai thỏa mãn tiến vào giấc mơ đẹp.
Lục Bắc Đình nhìn người vợ nằm bên cạnh ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp.
Sau đám cưới vài ngày của bọn họ, anh lại phải về bộ đội, vẫn luôn không có thời gian trở về nhìn cô, lúc viết thư biết cô tức giận cũng không chịu gọi điện cho anh.
Lục Bắc Đình cho rằng cô tức giận phải chờ anh quay về nói lời xin lỗi mới hết, nhưng không ngờ tới cô không chỉ không xa cách mình, còn nhiệt tình hơn cả quá khứ.
Nhớ lại cảm giác vừa rồi, trong lòng Lục Bắc Đình lại nổi lửa, nhưng anh cũng lo lắng cho cơ thể của Đồng Giai, ngồi xe lửa thời gian dài như vậy, cả ngày đi đường chắc chắn sẽ mệt nhọc.
Lục Bắc Đình xuống giường lấy một chậu nước nóng tới, cầm khăn mặt ẩm ướt vắt cho ráo nước rồi lau cho Đồng Giai.
Anh biết Đồng Giai rất chú trọng cá nhân vệ sinh, cả người đầy mồ hôi như vậy mà ngủ một đêm chắc chắn không thoải mái, sáng mai tỉnh dậy sẽ cáu kỉnh.
Nghĩ đến tính tình ngang ngược của vợ mình, Lục Bắc Đình bất đắc dĩ cười cười, bọn họ ở bên nhau là do lãnh đạo già giới thiệu, đã từng nói thẳng từ nhỏ Đồng Giai đã được người nhà cưng chiều hơi quá, tính tình có thể không tốt lắm, bảo mình nhất định phải bao dung.
Vốn dĩ cô còn nhỏ hơn mình sáu tuổi, lại còn được nuông chiều lớn lên, hai mươi năm qua chưa từng trải qua gian khổ nào, Lục Bắc Đình là quân nhân, từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân, nhưng đối với cô vợ nhỏ thì anh vẫn bằng lòng cưng chiều.
Làn da toàn thân Đồng Giai đều trắng trắng mềm mềm, giống như làn da của đứa bé sơ sinh vậy, bình thường thoáng dùng sức đụng một cái đều có thể hồng lên, ở tình huống vừa rồi, anh không khống chế được sức lực, không khỏi lưu lại vài dấu vết ở trên người cô.
Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ nửa năm không gặp, lại còn là kết hôn không lâu nữa, Lục Bắc Đình có hóa thân thành sói cũng không đủ, anh cực kỳ khắc chế mà lau cơ thể cho Đồng Giai xong, rồi vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau khi trở về phòng thì ôm Đồng Giai ngủ.
Lúc này Đồng Giai vẫn còn nghĩ đây là một giấc mơ, không biết thứ sắp chào đón cô là cái gì.
Ngày thứ hai trời mới vừa tờ mờ sáng Lục Bắc Đình đã thức dậy, người vợ trong lồng ngực giống như con heo ôm lấy một cánh tay của anh ngủ say.
Lục Bắc Đình hôn Đồng Giai một cái, ai biết cô còn há mồm đáp lại mình.
Toàn bộ nơi đóng quân đều biết hôm qua vợ anh tới, hôm nay anh dậy muộn, đây còn không phải lòng Tư Mã Chiêu sao, mọi người đều biết mất.
Lục Bắc Đình thầm mắng một tiếng, tìm một cái khe hở vội vàng cầm một cái gối đầu bỏ vào trong ngực của Đồng Giai, lúc này mình mới thoát thân xuống giường.
Sau khi anh nhanh chóng mặc quần áo, mới cài chặt đứa em cực kỳ có tinh thần lúc buổi sáng vào trong dây lưng, đảo mắt nhìn người vợ nhỏ ôm gối đầu ngủ ngon lành, đội mũ vào, mở cửa bước vào bóng tối mờ mịt.
Đồng Giai bị tiếng còi trong doanh đánh thức, cô trùm chăn lên đầu, cố gắng cách ly âm thanh quá đều đặn này ở bên ngoài, đáng tiếc sau hai phút thử đều không thành công.
“Cái gì vậy! Ai sáng sớm lại như vậy!”.