Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Quả thật là em không dễ dàng thụ thai được, bác sĩ nói có thể mang thai hay không chỉ có thể xem may mắn thôi.
”Lục Bắc Đình trầm mặc cầm lấy tay Đồng Giai, hôn lên đỉnh tóc cô, một cái tay khác ôm vòng lấy vai cô.
“Vậy chúng ta cũng đừng nóng vội, anh tin tưởng sự may mắn của chúng ta sẽ không quá kém, em 20 tuổi không mang thai được chúng ta liền đợi đến năm 30 tuổi, 30 tuổi không mang thai được chúng ta liền đợi đến năm 40 tuổi, nếu như vẫn không có, chúng ta cũng có thể nhận nuôi một đứa.
”Đồng Giai nhẹ nhàng gật gật đầu, cô nhìn khuôn mặt của Lục Bắc Đình, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh.
“Em không nóng vội, em chỉ là sợ anh sẽ sốt ruột.
”“Anh cũng không nóng vội, anh có em là đủ rồi, chuyện con cái thì chúng ta cứ tùy duyên, em cũng đừng cứ để ở trong lòng mãi.
”“Nếu như mà năm 30 tuổi em vẫn không sinh được, trong nhà trách em thì phải làm sao bây giờ?”“Đồ ngốc, cuộc sống là chúng ta tự mình trải qua, cho dù đời này anh không có con cái, chỉ cần hai chúng ta sống tốt thì người khác nói cái gì cũng không quan trọng.
Em xem, thủ tướng kính yêu của chúng ta đời này cũng không có con của mình, nhưng ông ấy coi nhân dân cả nước đều là con của mình, cùng với phu nhân yêu thương nhau cả đời, chúng ta cho dù không có tâm tư rộng lớn như thủ tướng, nhưng chúng ta có thể học tập thái độ rộng lượng của thủ tướng và phu nhân, trên thế giới này không có khó khăn gì mà không vượt qua được.
”Lúc ăn cơm, Đồng Giai hỏi chuyện mừng năm mới, ngay từ đầu Lục Bắc Đình tính là sẽ ở lại đơn vị đón năm mới ăn tết, nhưng mà có chuyện này của Đồng Giai, anh vẫn cảm thấy năm nay nên trở về ăn tết thì càng thích hợp.
“Anh nghĩ như vậy này, nếu như mà năm nay chúng ta trở về ăn tết, chuyện về con cái chúng ta cứ tạm ứng phó trước cho qua đi là được, lỡ như sang năm thật sự không mang thai, mọi người hỏi chúng ta cũng không tiện nói, dứt khoát năm nay chúng ta trở về, sang năm ở lại đơn vị, em thấy thế nào?”Đồng Giai thở dài, cứ luôn cảm thấy con đường phía trước của mình thật nhấp nhô gập ghềnh, nhưng cô vẫn rất đồng tình với quan điểm của Lục Bắc Đình.
“Anh thật là một đứa trẻ lanh lợi.
”Con người quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, đội trưởng bộ đội đặc chủng nghiêm nghị chính trực cũng sẽ vì chút việc nhỏ này mà lo lắng suy nghĩ.
Lục Bắc Đình nắm lấy tay và hôn lên môi cô.
“Yên tâm đi, ta có mà.
”Đồng Giai cười nhạt.
Làm áo khoác cho Vu Lộ chỉ dùng thời gian là hai ngày, ngày đó khi Vu Lộ thử quần áo thì Đồng Giai liền nhớ kỹ đại khái 3 vòng của Vu Lộ rồi, cô ấy cao hơn Đồng Giai một chút, cũng mập hơn Đồng Giai một chút, Đồng Giai quyết định tăng thêm chút so với kích thước ban đầu, như vậy Vu Lộ mặc vào sẽ càng thêm vừa người.
Đi dạo phố đã có thể làm ăn, chuyện này Đồng Giai sau khi trở về cũng nói với Lục Bắc Đình.
“Không tồi nha, cửa hàng còn chưa có mở mà cũng đã có mối làm ăn dâng tới cửa rồi.
”Lúc trước anh bảo Đồng Giai viết một bản báo cáo khả thi mở cửa hàng, vốn tưởng rằng cô nhất thời hứng khởi, không nghĩ tới Đồng Giai quả thật đúng là viết cho anh, từ lựa chọn địa điểm đến phương thức kinh doanh, bao gồm cả giá cả, kiểm soát chi phí, từng điều từng chữ đều viết rất rõ ràng.
Lục Bắc Đình cũng nói chuyện giữ lời, nếu đây là chuyện mà Đồng Giai muốn tự mình thực hiện, vậy người làm chồng như anh tất nhiên là phải toàn tâm toàn ý duy trì.
“Đương nhiên rồi, em chính là người mẫu hoạt động, mặc bộ đi dạo bên ngoài một chút, giống như quảng cáo vậy.
”Chuyện này cũng nhắc nhở Thống Kê Ái, sau này nhân viên cửa hàng tuyển dụng cũng phải tìm những cô gái trẻ có dáng người đẹp, để cho cô ấy mặc quần áo của nhà mình đứng trước cửa hàng, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối vô cùng cao.
.