Trước đó Hoa Chí Cường không cảm thấy có vấn đề gì với tài năng nấu nướng của mẹ mình, miễn cưỡng cũng xem như không khó ăn, hiện tại thì sao, cảm giác đó là cơm cho heo!Trương Tuệ một bên gẩy gẩy chén cơm, một bên nhìn con gái nhà mình, vẻ mặt lộ ra sự quan tâm: ”Tiểu Dạng, bác hai và chị họ con đều đi rồi, con mau kể cho mẹ nghe, rốt cuộc chuyện là như thế nào vậy?”Hoa Dạng giận lẫy xoay mặt qua, không có ý định để ý đến hai vợ chồng bọn họ.
Rõ ràng ban nãy cô đã nói là mình không có gian lận, ngay cả Hoa Chí Cường cũng đã lên tiếng bảo đảm.
Nghĩ sao mà hai người thà đi tin lời người ngoài nói nhăng nói cuội cũng không chịu tin cô.
Hoa Dạng lạnh mặt không đáp, cơm nước xong xuôi liền vào phòng, không hé răng nói thêm lời nào.
Trương Tuệ thấy vậy thì lại gần, đẩy cửa một hồi thấy không xi nhê gì, bà mới phát hiện ra Hoa Dạng vậy mà khoá trái cửa.
“Đứa nhỏ này, tính tình ngày càng khó nói chuyện, thật là!”“Hừ, bởi vậy mới nói, con gái là vô dụng, nếu đẻ được một đứa con trai thì tốt rồi.
” Hoa Quốc Khánh nhịn không được mà thở ngắn than dài.
Hoa Dạng nằm trên giường nghe hết mấy lời của cha mẹ ở bên ngoài, cô khẽ lắc đầu ngán ngẩm, vấn đề của hai người này thật sự khó giải quyết rồi đây.
Hoa Quốc Khánh cố chấp, luôn mong mỏi sinh được một đứa con trai.
Nhưng hiện thực lại phũ phàng, hi vọng hoá thành tuyệt vọng, cuối cùng ông đem hết mọi tình thương và mong chờ dồn lên người những đứa cháu trai.
Thậm chí có lúc ông còn đối xử với bọn họ tốt hơn cả con gái ruột của mình.
Trong thâm tâm Hoa Quốc Khánh còn nghĩ, tương lai sau này ông phải nhờ cháu trai để dưỡng lão, không có chút trông chờ gì vào Hoa Dạng.
Đến nỗi Trương Tuệ bình thường vẫn luôn yêu thương con gái, nhưng bà cũng không đủ tự tin, trời sinh tính tình bà đã mềm yếu, chỉ có thể vùi đầu vào làm việc, ý định tích cóp tiền dưỡng lão từ bây giờ.
.