Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi đó, bà già không có răng trên đường nói với cô là có muốn tìm về cha mẹ ruột trong thành phố hay không, nói vào trong thành phố có thể hưởng phúc, đi theo cha mẹ ruột được ăn ngon, cô chỉ đứng đó cười, cũng không lên tiếng, về sau nữa, lớn hơn một chút cũng không còn nghe ai nói về chuyện này.
Người lớn cho là cô đã quên, nhưng thật ra thì cô vẫn còn nhớ.
Nhưng cũng chỉ là nhớ thôi.
Cha mẹ của cô đối xử với cô rất tốt, hai anh trai của cô cũng rất yêu thương cô, cô đã cảm thấy hài lòng, còn về cha mẹ ruột, sinh ra cô nhưng cũng không muốn cô, thì tìm được cũng có ý nghĩ gì chứ?
Đông Mạch đi vào trong thành phố, nhìn nơi đây nhiều xe nhiều người như vậy, trên mặt mỗi người ai cũng lạnh lùng, cô cảm thấy rất xa lạ, cũng không dám tưởng tượng cha mẹ ruột của cô cũng như vậy, cuộc sống của cha mẹ ở thành phố, cho dù một ngày có gặp, cô sợ cũng sẽ không được thân quen.
Cho nên những chuyện này, Đông Mạch không nghĩ đến, cũng không đi hỏi, chỉ khi không có thì thôi.
Dọn dẹp xong, cô cũng ra sau rửa mặt, rồi quay về phòng nằm, lúc này Lâm Vinh Đường đã tỉnh, trợn tròn mắt, cứ như vậy nhìn trần nhà, nhà cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy cô vào phòng, có chút ngây ngốc quay lại nhìn.
Đông Mạch liền đi lên nhéo má anh: "Anh đã tỉnh rượu chưa?"
Lâm Vinh Đường tốt ở chỗ, uống rượu cho dù là say, ngủ một chút liền không sao.
Lâm Vinh Đường: "Anh ngủ bao lâu rồi?"
Đông Mạch: "Khoảng một tiếng.
"
Lâm Vinh Đường có chút nhức đầu, lăn lộn nghiêng người sang.
Đông Mạch thấy vậy, giúp anh bóp bóp đầu.
Đông Mạch tay cũng thật đúng dịp, xoa như vậy một lúc, Lâm Vinh Đường liền thoải mái: "Vợ thật tốt.
"
Đông Mạch trong lòng nhưng vẫn mãi suy nghĩ, nói: "Vinh Đường, anh có suy nghĩ đến, chúng ta đến nội thành mở một quán cơm, đến lúc đó anh làm việc anh, em làm canh cá.
Hôm nay em thấy người ta bán thức ăn trộn, mọi người cũng đứng xếp hàng mua, em nghĩ nếu chúng ta mở một quán mì canh cá, chắc chắn sẽ mua bán tốt.
"
Lâm Vinh Đường: "Em muốn gì chứ! Làm sao có thể!"
Đông Mạch cũng nghĩ tới Lâm Vinh Đường sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới anh lại nhanh chóng từ chối mình như thế, cô có chút mất hứng, tay cũng dừng lại, không giúp anh bóp nữa: "Tại sao lại không thể? Em quan sát, người ta bán thức ăn trộn, thì em cũng có thể, chính là ở nông thôn, người ta có thể làm, mình đến mở cửa hàng thì sao chứ?"
Lâm Vinh Đường thấy Đông Mạch mất hứng, liền kéo tay cô: "Đông Mạch, anh không phải nói là không được, chỉ là anh không muốn em phải chịu khổ.
Em cho là loại kinh doanh nhỏ như vậy dễ sao, cái này cũng phải ra số lượng lớn mới trụ được, thức khuya dậy sớm, em là vợ anh, anh đau lòng co em, em ở nhà sống tốt qua ngày không được sao?"
Đông Mạch: "Vậy anh nói xem, em sau này phải làm gì? Chỉ ở nhà như vậy, mỗi ngày đều ở trong nhà, rồi làm đất sao? Bây giờ trong tay anh có bao nhiêu tiền, dù sao cũng để cho em biết chứ.
"
Trước kia Đông Mạch sẽ không hỏi, da mặt cô mỏng, rất nhiều chuyện liên quan đến lợi ích của mình, cô cũng không hỏi quá chi tiết, ậm ờ cho qua, nhưng bây giờ cô có chút không vui.
Cô bị người ta cho là gà mái đẻ trứng, không đẻ được trứng thì đuổi ra khỏi nhà, cô cảm thấy bằng bất cứ giá nào, chuyện liên quan đến lợi ích của mình đều phải đứng lên, hỏi cho rõ ràng, dù sao bây giờ cô là dâu ở nhà này, không phải là người ở, không thể chuyện trong nhà gì cũng không biết.
Lâm Vinh Đường cười một tiếng: “Có tính toán gì chứ, cứ sống như thế này, còn có thể làm gì?"
Đông Mạch nghiêm túc, nắm tay anh lôi dậy: "Chuyện này chúng ta nên nói rõ ràng một chút, anh đừng có cợt nhã, giả vờ ngây ngô để lừa em.
"
Lâm Vinh Đường liên không cười nữa: "Đông Mạch, trong nhà là anh nhỏ nhất, em xem hai anh của anh đều ra ngoài, sớm muộn gì những thứ trong nhà của cha mẹ sẽ không phải của chúng ta sao, chia rõ như vậy để làm gì?".