Nhóm dịch: Thất Liên HoaAnh đã thuê một người thanh niên trẻ tuổi, cho người ta mười đồng tiên, để cho người ta thay mình đi kiểm tra, kết quả kiểm tra dĩ nhiên là bình thường.
Anh lấy tờ giấy này, cẩn thận bỏ vào chiếc kẹp giấy mang theo, giống như một bảo bối gia truyền.
Anh muốn, sau này dù cho là có xảy ra chuyện gì, anh đều có tờ giấy này, có dấu đỏ của bệnh viện tốt nhất Lăng Thành, cái này chứng minh Lâm Vinh Đường anh là một người đàn ông bình thường.
Anh cất tờ giấy này đi, lại đi đến khoa phụ sản, kết quả cũng nhanh đã lấy được, mọi thứ cũng đều bình thường, không có vấn đề gì, nữ bác sĩ cũng đã cầm con dấu chuẩn bị đóng vào, lúc này ai biết lại có một bệnh nhân đi tới, người này kết quả kiểm tra có vấn đề, không tốt, là ở chỗ đó khóc, bác sĩ xem lại kết quả một chút, sau liền nói với cô, nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lâm Vinh Đường ánh mắt liền rơi lên bàn, trên bàn đặt một cây bút máy, là cây bút máy vừa rồi bác sĩ mới dùng.
Trên bàn cũng có kết quả kiểm tra của người bệnh nhân lúc nãy, trên đó viết bốn chữ "Không dễ mang thai.
"Lâm Vinh Đường tim đập mạnh, trong đầu anh đang có hai luồng suy nghĩ.
Một nói cho anh, dù sao đã có tờ giấy chứng minh anh vẫn ổn, thì quên nó đi.
Một suy nghĩ khác lại nói với anh, người không vì mình trời tru đất diệt, anh không đến đây, sau này vẫn sẽ có rắc rối, người khác cũng sẽ hỏi tại sao hai người vẫn chưa có em bé!Lâm Vinh Đường lại nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy Đông Mạch nói chuyện với mình, vẻ mặt thờ ơ, không còn ngọt ngào như lúc mới kết hôn.
Rất nhiều chuyện, anh cũng không thể làm cho cô được hài lòng hoàn toàn, mẹ chồng, tiền, nhà, còn có việc sinh con, quá nhiều chuyện.
Anh muốn giữ Đông Mạch lại, nhưng thật quá khó.
Lúc này nữ bác sĩ đã đứng dậy, bà đang kiên nhẫn giải thích kĩ càng cho người bệnh nhân kia, quay lưng về phía anh.
Lâm Vinh Đường cắn răng một cái, cầm lấy bút máy của bác sĩ, mắt nhìn bốn chữ "Không dễ mang thai", nhanh chóng viết thêm bốn chữ đó vào sổ khám bệnh của Đông Mạch.
Sau khi viết thêm, anh đặt lại bút máy, mọi chuyện đều không bị phát hiện.
Anh nhẹ giọng, nhưng cố ý không nhịn được nói: "Bác sĩ, lúc nào xong? Chúng tôi còn đang chờ đấy! Nhanh chóng cho chúng tôi con dấu đi!"Nữ bác sĩ vừa nghe thấy, lúc này mới nhớ lại, quay người lại, xin lỗi nhìn Lâm Vinh Đường: "Được, cái này tôi cho cậu đóng, đây không phải là bị gián đoạn, quên chuyện này đi.
"Lâm Vinh Đường mặt cứng ngắc hỏi: "Cái này, tôi tự đóng được!"Vừa nói, đã dùng con dấu đóng lên tờ giấy kia.
Nữ bác sĩ đi tới, nhìn lướt qua, xác nhận là chẩn đoán do chính mình viết vào, cũng không nói gì.
Lâm Vinh Đường đi ra khỏi phòng kiểm tra, trong lòng thấp thỏm.
Anh vừa rồi mới tự mình đóng dấu, sau khi dùng ngón tay che đi dòng chữ mình vừa viết, anh liền đánh cược bác sĩ sẽ không nhìn kỹ, quả nhiên thành công.
Anh đến một góc, nhìn bốn bề vắng lặng, mở ra, thật ra chữ bác sĩ rất xấu, cũng không dễ bắt chước, chính còn tự thêm, nhìn cũng có chút không được tự nhiên, chỉ là trên dòng chữ có dấu mực đỏ, mang uy tín bức người, liền hợp thức hóa những thứ không được tự nhiên này.
Lần nữa, anh thu sổ khám bệnh lại, hít một hơi thật sau, đi ra khỏi bệnh viện.
Anh muốn, đời này, Đông Mạch là của anh, mãi mãi là của anh.
Cô không thể tái giá, gả cho bất kì người đàn ông nào.
Đông Mạch sau khi biết được kết quả, lúc ấy đã khóc.
Ngồi xổm xuống đó, vùi đầu vào đầu gối khóc.
Đường phố bên cạnh bệnh viện xe tới xe đi, bên cạnh cô chính là chồng cô, nhưng cô lại cảm thấy rất cô đơn, cô đơn đến độ cảm giác như trên đời này chỉ còn một mình cô.
.