Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó, Đông Mạch lớn lên, lúc anh đi xem mắt thì gặp, nhìn một cái liền nhận ra, nữa cũng không thể bỏ xuống.
Lâm Vinh Đường đứng trên cái băng gỗ, cứ như vậy, chăm chú nhìn Đông Mạch.
Đây là cô dâu của anh, cô dâu của anh, anh hận không được ôm cô, nuốt cô vào bụng, thật sự muốn cô, muốn làm bụng cô to lên.
Eo cô nhỏ như vậy, dáng vẻ yểu điệu như vậy, nếu có một ngày bụng cô lớn, mang theo bụng lớn vào phòng bếp, toát mồ hôi nấu cơm cho anh, suy nghĩ đến tình huống đó, lòng ngực anh phập phồng, tràn đầy thỏa mãn, sẽ cảm thấy, trên đời này đây là chuyện hạnh phúc nhất.
Nhưng là anh chỉ có thể suy nghĩ.
Lâm Vinh Đường cuối cùng thở dài, an ủi cô: “Hôm nay những gì mẹ anh nói, em đừng để trong lòng, bà ấy chính là ngoài miệng nói như thế, em cũng biết, mẹ là người tâm phật khẩu xà, thật ra thì mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta, nói cho cùng, dù sao mẹ cũng là trưởng bối, em vì anh, đừng để trong lòng.
"
Nhưng mà Đông Mạch nghe xong những lời này lại cảm thấy đau lòng.
Cô cũng không thích cùng Lâm Vinh Đường ở chỗ này nói lời thừa thãi, ví dụ như: “vì tốt cho chúng ta": “khẩu xà tâm phật": “dù sao mẹ cũng là trưởng bối": “em vì anh": “đừng để trong lòng", những lời này, tổng hợp lại, khi mẹ chồng có thể tạo cho cô nhiều tổn thương, nhưng ngay cả việc cô muốn "để bụng" cũng không thể.
Chỉ là cô cũng biết, trong thôn này, đối với những người lớn tuổi, thì Lâm Vinh Đường rất tốt, nếu như là người đàn ông khác, chưa chắc sẽ hạ mình nói với cô những lời này, ngươi ta sẽ cảm thấy mẹ chồng chỉ có mắng cô mấy câu.
Đông Mạch khóe mũi cay cau, chỉ là không nói lên được những uất ức trong lòng, một thời lại có cảm giác, có lẽ nên trách bản thân, ai bảo mình là người không sớm có thai.
Có thai, thì cô mới được yên ổn.
"Được rồi, đừng đau lòng, ngày mai cho em đến Lăng Thành mua quần áo, lần trước trong thành, anh nghe chị dâu thứ nói, người ta có một cửa hàng chuyên bán những loại quần áo xuất khẩu, so với quần áo của chúng ta tốt hơn nhiều.
Đông Mạch khó mắt đỏ lên, đẩy Lâm Vinh Đường ra: "Được rồi, đừng có tiêu tiền linh tinh, không mẹ lại nói, anh đi ra ngoài đi, trong này nóng quá, em làm xong cá, chúng ta liền ăn cơm.
"
Lâm Vinh Đường nhìn cô như vậy, cũng không yên tâm, phải cùng cô ở trong bếp, Đông Mạch tự nhiên đuổi anh ra ngoài.
Cô không sinh được em bé, đã là sai rồi, nếu để mẹ chồng thấy mình để cho chồng nấu cơm, còn không mắng chết.
Nấu cá, Đông Mạch nhớ tới con cá này là Thẩm Liệt cho, ngược lại có chút ngượng ngùng: "Người ta gặp chuyện, lại cho mình cá, suy nghĩ một chút cũng thấy kỳ lạ.
"
Lâm Vinh Đường lùa một đũa cơm: "Anh vừa định nói với em, lấy hai khúc cá đó cho vào một cái nồi sứ, để anh mang qua cho Thẩm Liệt, cậu ấy bây giờ chắc vẫn chưa ăn cơm.
"
Đông Mạch gật đầu: "Được.
"
Vừa nói, vừa nhanh chóng múc ra, cho vào nồi sứ, lại cho mấy miếng cá ngon vào, mấy miếng cá đó phải hầm mềm như bùn, cái muỗng vừa chạm vào, liền thấy súp cá đặc như kem.
Đông Mạch còn cho thêm mấy miếng đậu hũ cùng với một ít cải xanh, có rau có cá, mới để Lâm Vinh Đường mang qua.
Lúc Lâm Vinh Đường qua tới, Thẩm Liệt đã dọn dẹp xong, trước là trả lại bàn ghế đã mượn, những món thức ăn kia nên trả thì đã trả, nên cho thì cũng đã cho, nhìn một cái, trên tường vẫn dán chữ hỷ, còn trên đất vẫn còn xác pháo, dường như không nhìn ra nơi này đã từng trải qua một chuyện vui.
Thẩm Liệt thấy Lâm Vinh Đường nhìn chữ hỷ màu đỏ kia, liền đi tới, xé ra chữ hỷ dán trên cửa sổ, vò thành một cục ném vào trong góc.
"Được rồi, lúc này coi như là xong.
" Anh cười nói.
"Cậu thật là!" Lâm Vinh Đường nhìn anh, thấy anh còn cười như vậy, cũng không biết nói gì.
"Còn có thể làm gì, chẳng nhẽ tôi phải uống rượu rồi bò ra đất khóc lóc om sòm?" Thẩm Liệt cau mày, mặt không có chút biểu tình gì.
.