Nghiêm Chi nghe vậy liền đưa cho Khương Ninh một cái đèn bão, " Vậy cháu đi trên đường nhớ cẩn thận nhé""Cháu biết rồi thím"Khương Ninh rốt cuộc là ở đây lớn lên, ở thôn Đại Lăng có nhiều ký ức tốt đẹp của cô.Mà sau khi chuyển vào trong thành, chỉ còn lại ký ức không thoải mái, mà những chuyện không thoải mái này đều do thím hai cùng Khương Tú mang đến, cũng may bọn họ đã gặp được báo ứng.Khương Ninh một mình đi trên con đường nhỏ không có người.Chốc lát tiếng Tiểu Bạch sốt ruột vang lên," Chủ nhân, có người theo dõi ngài"Khươn Ninh nghe vậy, bước nhẹ bước chân quả nhiên nghe được tiếng có người theo sau!Đợi cho người kia đến gần, cô đột nhiên xoay người, thân ảnh cao lớn đập vào mí mắt.Là Lý Đại Quải!Chỉ là anh ta không còn là Lý Đại Quải tinh thần phấn chấn, mắt cao hơn đầu như trước nữa, mà thoạt nhìn sa sút, uể oải không ít.Nhìn đến người mà đời trước cô cả đời si mê, chờ đợi lại xem cô như cỏ rác mà đùa giỡn.
Trong lòng cô chỉ còn lại chút chua xót còn có chán ghét." Anh đi theo tôi làm gì?"Ánh mắt Lý Đại Quải lạnh lùng nhìn Khương Ninh, " Cô sẽ gả cho Cố Thiêm Hành sao?""Cùng anh có quan hệ gì?"Khương Ninh một tay cầm đèn bão, một tay nắm chặt dao Thụy Sĩ trong túi.Lý Đại Quải hừ lạnh một tiếng," Chuyện tôi với Vương Tình, ít nhiều cũng nhờ cô nhỉ! đồng chí Khương Ninh?"Mấy chữ cuối cùng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói." Tôi không nghe hiểu anh đang nói gì..
Lý Đại Quải, rõ ràng là anh có lỗi với tôi trước, sao anh nói giống như tôi có lỗi với anh trước vậy? Bản lĩnh đổi trắng thay đen thật là lợi hại."Khương Ninh trước khi chết có bao nhiều buồn bã thì giờ khắc này liền có bao nhiêu căm hận Lý Đại Quải." Đúng vậy, là Lý Đại Quải tôi thực có lỗi với cô, đêm tân hôn chưa cho cô một đêm viên mãn, hiện tại bù lại chắc vẫn kịp nhỉ? ít nhất bây giờ tôi muốn cho Cố Thiêm Hành cưới một đôi giày rách đã bị tôi dùng."Lý Đại Quải nghiến răng nghiến lợi nói vừa chậm rãi bước lên phía trước.Khương Ninh mắt đẹp hơi mở," Lý Đại Quải, anh thật súc sinh""Tôi súc sinh! Cô tìm Vương Tình làm chứng buộc tội gian dâm cho tôi, cô không độc ác sao? Tôi làm chuyện này có tính là gì? Cô hiện tại đem tôi hủy hoại thành như vậy, tôi vì cái gì muốn cho cô với Cố Thiêm Hành hạnh phúc mỹ mãn?"Lý Đại Quải từng bước tới gần, Khương Ninh từng bước lui về sau." Chủ nhân, ngài không cần phải sợ! có Tiểu Bạch ở đây!"Khương Ninh căn bản không kịp phản ứng lại lời nói của Tiểu Bạch, mà lập tức rút dao Thủy Sĩ ra chỉ thẳng vào Lý Đại Quải," Lý Đại Quải, anh nếu dám bước lên một bước nữa, tôi liền giết anh"Lý Đại Quải cười lạnh một tiếng," Cô dám""Thử xem tôi có dám không?"Khương Ninh lập tức múa may dao trong tay, Lý Đại Quải duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô gập lại phía sau.Khương Ninh ăn đau lập tức buông tay, dao rơi xuống đất.Lý Đại Quải túm lấy cổ áo cô, hai mắt hung tợn nhìn cô chằm chằm." Cô mập mạp như heo, xấu xí cùng cực.
Cô cho rằng tôi muốn chạm vào cô à? Cô nói xem nếu trước hôn lễ, đột nhiên có người phát hiện cô bị người đạp hư rồi vứt bỏ nơi hoang dã.
Cô nói xem Cố Thiêm Hành có dám cưới cô nữa hay không?"Lý Đại Quải quả nhiên là người có tâm tư ác độc đến cực điểm.Cô dùng cả đời đều không làm nóng được tảng đá này, cô nếu đối với anh ta có một tia nhân từ thì đó chính là đối với mình tàn nhẫn!Khương Ninh phút chốc ánh mặt lạnh lùng cười khinh bỉ," Anh cho rằng tôi không có phòng bị sao? Tôi nếu dám ở lại chỗ này, dám một mình đến nơi đây...chắc chắn phải lưu lại cho mình một con đường rồi, Lý Đại Quải...Anh đi tìm chết đi!"Cô nói xong, cầm đèn bão trong tay hung hăng nện vào trên đầu anh ta.Bụp! pha lê trong đèn vỡ tan, ngọn lửa trong nháy mắt đốt cháy tóc trên đầu Lý Đại Quải.Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Lý Đại Quải, " Cô tiện nhân này, muốn chết liền chết chung đi..."Khương Ninh ngẩn ngơ một giây, theo bản năng xoay người muốn chạy.
Thì lúc này Lý Đại Quải kéo lấy góc áo cô, cô tránh thoát không kịp!" Cô đồ tiện nhân tâm rắn rết này"Khương Ninh dùng sức xô đẩy Lý Đại Quải, " Tôi sẽ không bao giờ chết cùng anh, không bao giờ.."Ngọn lửa lan đến trên người Khương Ninh, lúc cô cảm giác được bỏng rát trên người thì bỗng nhiên có một thân ảnh chạy tới, nhanh nhẹn cởi áo khoác của mình che lại chỗ bị cháy trên người cô, sau đó tay vòng về phía sau lưng ôm lấy cô, đem cô bế lên, đồng thời dùng chân đá về phía Lý Đại Quải.Lý Đại Quải quay cuồng trên mặt đất, đau đến thét chói tai.Người tới có ý đồ muốn dập lửa trên người cô, lại không nghĩ đến quần áo khô gặp lửa chứa dầu hỏa càng làm ngọn lửa thêm lớn.Khương Ninh ngẩng đầu lên liền nhìn rõ mặt người tới, chính là Cố Thiêm Hành!Nghĩ đến thân thể anh không khỏe, cô kích động nói," anh Thiêm Hành, anh tránh ra! tránh ra! không cần lo cho em! không cần lo cho em..."Nhưng ánh mắt của Cố Thiêm Hành kiên định giống như ánh mắt lúc muốn chết cùng cô đời trước, một tay ôm chặt cô nhảy xuống sông bên cạnh.
Bên này, Lý Đại Quải thấy thế cũng nhảy xuống theo.Tháng 11, nước sông lạnh thấu xương.Lại vì mặc áo lông dày, xuống sông cả người liền trầm xuống! gian nan , hoảng loạn giãy giũa liền cảm giác có một đôi tay vẫn luôn che chở cô, từ từ kéo cô bơi vào bờ.Cố Thiêm Hành đem cô vớt lên từ trong nước, vỗ vỗ mặt cô, " Khương Ninh, Khương Ninh..
Em không sao chứ! Khương Ninh.."Khương Ninh cố hết sức mở to hai mắt," Anh Thiêm Hành..
thật là anh..anh vẫn luôn tốt như vậy"Cố Thiêm Hành thấy cô không có việc gì, đem cô ôm lên, vỗ vỗ sau lưng cho cô đem nước bẩn phun ra, sau đó nói," Mau, em về nhà thay áo quần đi, đừng...khụ..."Anh liền khụ một tiếng, hơn nữa cực kì đè nén không cho mình lại khụ ra tiếng nữa.Khương Ninh cuộn tròn cơ thể, nghĩ đến bệnh tình trong người anh, sốt ruột hỏi," Nơi này cách nhà cũ của em không xa, anh cũng chạy nhanh về nhà đi, đừng cho bệnh tình tăng thêm'"Không được"Cố Thiêm Hành thấy cô thật sự rất lạnh, ôm chặt áo bông đã ướt nhẹp, muốn đi nhưng không đi được.Anh suốt ruột, bỗng nhiên một tay đem cô bế lên, thân thể cô đột nhiên bay lên cách mặt đất một khoảng.
Khương Ninh hoảng hốt một chút, theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh.." Anh Thiêm Hành, anh bỏ em xuống đi""Đừng ồn ào"" Chính anh còn có bệnh, em có thể tự mình đi, anh đừng bế em nữa""......"" Anh Thiêm Hành...."" Ngày đó lúc em ôm anh, sao anh không thấy em rụt rè như thế?"Cố Thiêm Hành đây là không nói thì thôi, mà đã nói sẽ làm người khác phải câm lặng.Khương Ninh e lệ không nói chuyện.Anh ôm cô bước nhanh đến nhà cũ, sau đó nhanh nhẹn đốt lửa nấu nước." Trong phòng em có quần áo không? Nếu không có, anh đi tìm mẹ anh cho em lấy một bộ""Có, lúc trước em cầm một ít đưa lại đây"" Được, nước lập tức nóng, anh sẽ đem vào cho em"Khương Ninh nhìn anh, " Anh về trước đi, em có thể ở đây một mình, trên người anh còn ướt nhẹp đó""anh không có việc gì"" Cố Thiêm Hành, anh không phải giống lúc trước, hiện tại thân thể anh không thoải mái, anh thật sự muốn em thủ tiết sao?" Tuy rằng cô biết thân thể anh sẽ khỏe lại , nhưng đó là chuyện của hai năm sau.Dù vậy cô vẫn không muốn anh chịu tội nhiều, bệnh tật quấn thân, đau ốm tra tấn thật là khó chịu." Không được"Cố Thiêm Hành lại lần nữa lạnh nhạt cự tuyệt.Khương Ninh không biết làm cách nào với anh, đi vào ngăn tủ tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được một ít bộ áo quần của cha cô trước kia, đem đến trước mặt anh," Đi, anh qua phòng bên cạnh thay đồ đi"Cố Thiêm Hành nghĩ nghĩ, cầm lấy quần áo, đi phòng cạnh thay đồ.Khương Ninh tự mình đi xem lửa, nước nóng không sai biệt lắm, cô đổ một ít vào nhà lau người, sau đó lại lấy cho anh thêm một ít nước.Đem áo bông bị ướt trầm trọng cởi ra, một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi tới làm Khương Ninh giật mình một cái, nghĩ đến vừa rồi nếu không có anh Thiêm Hành, cô có phải sẽ bị thiêu chết cùng Lý Đại Quải không?Trải qua bài học lần này, không biết Lý Đại Quải có thể an phận một chút hay không.Thời điểm bọn họ nhảy xuống sông, anh ta cũng nhảy xuống theo.
Nếu anh ta đang sống sờ sờ mà bị thiêu chết thì xong hết mọi chuyện rồi!.