Hiểu châm cứu, chuyện sinh sản, thay đổi vị trí thai đều biết, bị khó sinh Khương Ninh cũng có thể xoay chuyển thuận lợi giúp thai nhi bình an ra đời.Lúc Cố Thiêm Hành thức dậy, Tào Kiêu lải nhải ở bên tai anh, "Anh, em cảm thấy anh nhặt được bảo bối rồi.""Sao cậu lại nói như vậy?""Em vừa kiểm tra phổi cho anh, hơn nữa anh cũng cảm giác được cơ thể của anh thoải mái hơn nhiều đúng không? Vợ anh không phải chỉ hiểu một chút về châm cứu mà là rất rất hiểu.
Chuyện chị ấy giúp sản phụ cách vách khó sinh đỡ đẻ, anh cũng biết phải không? Thay đổi vị trí thai là thủ pháp đã thất truyền từ lâu đời, nhiều bà đỡ còn không biết, ở giới Tây y càng không biết cách này.
Chị ấy đúng là một bảo tàng! Anh, có phải anh đã sớm nhìn ra không?"Cố Thiêm Hành nghe trong miệng Tào Kiêu kể về Khương Ninh, lại nhớ đến một Khương Ninh trước mặt anh, trong đầu thậm chí luôn chứa đầy tâm tư thiếu nữ, sao có thể là cao thủ gì được? Anh rất khó nhập hai người đó làm thành một người.Cố Thiêm Hành chưa nghĩ thông suốt thì đột nhiên thấy Tào Kiêu nhìn anh bằng ánh mắt kính nể, cậu ta còn kích động nói, "Chị ấy không muốn y đại học y khoa, anh hãy khuyên chị ấy đi, nhân tài như vậy nói không chừng về sau có thể giúp đất nước chế tạo ra nhiều chuyện tốt, hạt giống tốt tuyệt đối không thể mai một như thế được.""Cho nên..?"Tào Kiêu nhìn Cố Thiêm Hành phản ứng chậm một nhịp, suốt ruột vỗ đùi, "Cho nên anh phải khuyên chị ấy, thuyết phục chị ấy đi thi đại học y khoa đi, anh chính là người giao phó bản thân mình cho đất nước, vậy anh khẳng định không muốn đất nước mất đi một nhân tài phải không?""À, đó cũng là chuyện riêng của hai vợ chồng anh, cậu làm gì phải quan tâm như vậy? Hơn nữa anh xem cậu không giống người thích xen vào chuyện của người khác.""Ai da, anh, anh nói vậy có ý gì?""Không có ý gì." Sắc mặt Cố Thiêm Hành có chút kỳ quái, Tào Kiêu vẻ mặt không hiểu, ngây ngốc ngồi đó.Sau đó cậu muốn chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, hình như đến giờ sắp được ăn gà xào thơm ngon rồi, kết quả Cố Thiêm Hành kéo cậu lại, "Trời sắp tối rồi, cậu đi về nhanh đi đừng ở lại ăn cơm nữa.""Anh nói cái gì? Cơm đều không cho ăn mà bắt em đi về à?" Tào Kiều tức giận bất bình trừng mắt nhìn Cố Thiêm Hành."Đúng vậy, nhà cậu lại không thiếu một miếng ăn, nhà chúng ta thật vất vả mới ăn được chút thịt gà, cậu đừng ở lại cọ cơm, hãy cho chị dâu cậu với thím cậu bồi bổ đi." Nói xong, Cố Thiêm trực tiếp đẩy cậu lên xe."Không có lý như vậy! Em tốt xấu thật vất vả đến đây một chuyến, Cố Thiêm Hành, sao anh vô tình như vậy.""Hẹn gặp lại."Đem cậu ta tiễn xong, Cố Thiêm Hành vội vã vào nhà, còn đem bát cơm của Tào Kiêu cất đi.Khương Ninh bưng gà xào ra, kỳ quái hỏi, "Ôi, bác sĩ Tào đâu rồi anh?""Cậu ấy có việc gấp nên về trước."Cố Thiêm Hành ngửi mùi gà xào không ngăn được nước miếng chạy dài ba thước, "Món này em nấu à đồng chí Khương Ninh?."Nghiêm Chi nghe lời này cười nói, "Con nên gọi vợ đi, sao con lại gọi là đồng chí Khương Ninh.
Còn có con nằm ngủ trên giường, không phải con bé nấu chẳng lẽ Tào Kiêu nấu hả?"Cố Thiêm Hành gật đầu nhìn về Khương Ninh, trong mắt chứa tia vui mừng, "Đúng vậy, tay nghề vợ anh thật tốt."Khương Ninh đột nhiên nghe mấy chữ này không ngăn được cơ thể nổi da gà, người này sao tự nhiên gọi cô là vợ nhỉ? Cô có chút ngại ngùng.Nghiêm Chi nhìn Khương Ninh mặt đầy ngại ngùng, lại nhìn con trai bà, tâm tình bà thật sự rất tốt.Cố Thiêm Hành nếm một miếng gà Khương Ninh nấu, thật là thơm, so với tay nghề đầu bếp tiệm cơm quốc doanh không phân cao thấp.
Cô vợ nhỏ này xác thật có quá nhiều sở trường.Sau bữa cơm chiều, Khương Ninh vốn muốn cùng Nghiêm Chi ra ngoài đi dạo, kết quả Cố Thiêm Hành nói cũng muốn đi.
Nghiêm Chi khẳng định sẽ không đi làm bóng đèn, liền nói muốn đến nhà thím Vương cách vách thăm hai bé con, nói xong không chờ hai người phản ứng chạy nhanh qua nhà thím Vương.Khương Ninh nhìn Cố Thiêm Hành, "anh Thiêm Hành, anh nhớ mặc nhiều áo quần vào, ban đêm rất lạnh, nếu em đi nhanh, anh không theo kịp thì có thể nói với em.""Không theo kịp?"Khương Ninh nhìn cặp chân dài của anh, cô cười cứng đờ, "Em nói sai rồi."Hai người vừa cười đùa vừa đi ra cửa, mới đi đến dưới tàng cây bên cạnh giếng cổ thì gặp hai người, một là bác Dương, một là bác Liễu, hai người họ đều khẩn trương đi nhanh về phía trước, "Ai ui, thật là trùng hợp, vừa lúc đụng phải hai cháu."Bác Dương kéo tay Khương Ninh, "Ninh Ninh, thím nghe nói cháu học qua sách y, cái gì cũng biết.
Hai đứa bé nhà Đại Nha ít nhiều nhờ có cháu mới thuận lợi được sinh ra."Mà bác Liễu bên này cũng nói, "Tiểu Thiêm, cháu cũng biết hôm nay là thứ bảy, cháu trai bác được nghỉ về nhà, còn cầm theo bài thi trở về, thi được trứng vịt.
Trước kia bác đã nói với mẹ cháu, mẹ cháu đã đồng ý cho cháu giúp cháu trai bác giảng bài, sửa bài thi bằng không sau này đi học lại không biết trả lời như thế nào."Khương Ninh cười cứng đờ, thật là trùng hợp nha, bác Dương này thường này rất hung dữ, khó được hôm nay có vẻ mặt ôn hòa, cảm giác rất kỳ quái."Bác nơi nào không thoải mái? Lý do vì sao ạ? Cháu sẽ không chữa bệnh vì cháu không có thuốc.""Không phải bác không thoải mái mà là cháu trai bác không thoải mái, đây không phải do ngày hôm qua bác đi mua rượu, đem về một ít men rượu ngọt bỏ lạnh, đứa nhóc này ăn vụng không ít men rượu, bây giờ đau đến lăn lộn trên giường, Ninh Ninh à, cháu qua giúp bác nhìn xem với."Khương Ninh vừa nghe đứa bé đau đến lăn lộn, còn nghe nói ăn men rượu lạnh.
Trẻ con dạ dày rất yếu, ăn nhiều gạo nếp khó tiêu hóa lại bỏ thêm không ít đường, còn lạnh...Càng làm bệnh thêm nghiêm trọng.Cố Thiêm Hành cũng là người rất thích trẻ con, "Khoảng cách từ đây đến nhà bác Dương không xa lắm, em xem xong cho đứa bé rồi lại đây tìm anh, anh ở nhà bác Liễu chờ em.""Dạ được."Khương Ninh với Cố Thiêm Hành liền tách ra, Khương Ninh buồn bực hỏi, "Tiểu Bạch, đây là nhiệm vụ sao?""Không phải ạ."Trong lòng Khương Ninh cảm thấy kỳ quái, đây không phải là nhiệm vụ à?Chỉ là cô lại nghĩ, cô học y vốn dĩ không phải chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.
Có nhiệm vụ hay không có gì quan trọng đâu?Bác Dương ở nhà một mình nuôi cháu trai, ba mẹ đứa bé đều làm việc ở công trường trong thành, kiếm tiền rất vất vả.Bà ấy rất thương cháu là điều mọi người đều biết.
Bây giờ nhìn cháu trai đau đến lăn lộn trên giường, bác Dương rất đau lòng.Cháu trai vừa thấy bác Dương trở về, rất kích động, "Bà...!cháu muốn chết...!đau quá...bà..
làm sao bây giờ?'"Cháu ngoan nha, lại đây cho thím xem bệnh, thím ấy tới bắt giun cho cháu, bắt xong lập tức hết đau." Bác Dương một mặt hống cháu trai, một mặt nhìn Khương Ninh.Khương Ninh nhanh chóng tiến lên, "Bác gái, lấy dầu em bé đưa cho cháu, sau đó cho đứa bé nằm yên.""Cháu lấy dầu em bé làm gì?""Cứ theo lời cháu mà làm""Được, được."Bác Dương lập tức đi lấy dầu em bé, Khương Ninh kéo quần áo đứa bé lên, vỗ nhẹ nhẹ bụng, quả nhiên là đồ ăn chưa tiêu hóa.
Nhận lấy dầu em bé trên tay bác Dương, cô lấy một chút xoa xung quanh rốn đứa bé, sau đó bắt đầu mát xa quanh rốn theo kim đồng hồ.Vốn dĩ khuôn mặt bé con đau đến không nói nên lời, nhăn thành một đoàn cũng giãn ra..