Trần Khai không biết Liễu Tịch Mai đắc tội gì đến vị Hỗn Thế Ma Vương này, Vu Cảnh Đình đằng đằng sát khí, Trần Khai sợ đến mức bắp chân trở nên yếu ớt, hắn muốn xoay người bỏ chạy, trốn càng xa càng tốt.
Đôi mắt của Hàm Tuệ lạnh như băng nhìn sự hèn nhát của cha mình.
Ông già này đối xử với Liễu Tịch Mai còn tốt hơn là đối xử với con gái ruột của mình.
trách nhiệm, kiếp trước cô phải sống khổ sở, không rõ vì cái gì mà phụ thân lại bất công như vậy, hiện tại xem, hắn đối Liễu Tịch Mai cũng không tốt, một chút ý thức trách nhiệm đều không có.
Ông già này chỉ yêu bản thân hắn, chạy nhanh hơn cả con thỏ đang gặp nguy hiểm.
Thấy Trần Khai vô dụng, Vương Phân Hương lao ra khỏi phòng, đứng sau lưng Trần Khai, đẩy hắn.
"Ngươi là nhạc phụ của hắn, mau nói một tiếng! Nếu hắn muốn đánh Tịch Mai, ta liền cùng Tịch Mai trở về nhà mẹ đẻ, ngươi mau qua đi!"Nói lông gà! Không thấy hắn cũng bị dọa cho chân nhũn ra sao! Trần Khai sợ chết khiếp, nhưng không dám làm phật ý người bạn già, chỉ biết căng da đầu nói:"Ngươi có chuyện muốn nói thì nói đi, đừng để hàng xóm xem chuyện cười, để người khác thấy ngươi làm ầm ĩ như vậy, bộ thành cái dạng gì?"Hàm Tuệ vẫn đứng một bên quan sát, nghe thấy điều này, cô đẩy Vu Cảnh Đình ra, bước lên phía trước, nói:"chê cười cái gì? cười nhạo nam nhân của ta hay 'nữ nhi ngoan' của ông? Nếu không phải cô ta lừa ta đến trấn phá thai, thì làm sao chồng ta lại không tức giận như vậy? Các người mau kêu Liễu Tịch Mai ra ngoài, đừng để cô ta là một con rùa chỉ biết rụt đầu! "Bốn từ nam nhân của ta, dễ dàng khiến cho Vu Cảnh Đình cực độ sung sướng, hắn lặp đi lặp lại cái dư vị đó.
" Ngươi đừng ngậm máu phun người, con gái của ta hảo tâm đưa ngươi đi bệnh viện, nói ngươi làm cho Vu Thiết Căn tức giận đến động thai, ngươi còn dám mắng chửi Tịch Mai sao, ngươi sợ Vu Thiết Căn đánh chết ngươi, cũng không thể tìm Tịch Mai của chúng ta hắt nước bẩn!"Vương Phân Hương nấp sau lưng Trần Khai, chỉ cây dâu mắng cây hòe nói với Hàm Tuệ, cố gắng đẩy tất cả những điều này lên người Hàm Tuệ, đôi mắt đầy âm độc.
Tốt nhất làm tên lưu manh kia mang nàng về, đánh đến chết luôn đi.
Vu Cảnh Đình từ dư vị tỉnh lại, cái khác nghe không vào, liền nhớ kỹ tới ba chữ "Vu Thiết Căn".
Nhíu mày, hắn chỉ vào Vương Phân Hương mắng: "Cái đồ đàn bà thối tha kia, từ lỗ đít đến miệng cũng thối như nhau, đầu cũng nhớ kỹ ha? Lão tử đã sớm đổi tên rồi, còn nói trước mặt cả thôn rồi, ai còn dám gọi lão tử là Vu Thiết Căn? Sao, tưởng ta lớn lên xấu xa cũng không dám đánh người? "Vương Phân Hương tức giận đến mức con mắt tam giác của bà ta mở to hết cỡ, đẩy đẩy Trần Khai.
" Ngươi nghe một chút, này còn giống lời để nói ra sao? Tốt xấu gì cũng là mẹ kế của Hàm Tuệ, nào có con rể nhà ai cùng mẹ vợ nói như vậy?""Vu Cảnh Đình! trong mắt ngươi còn có cái người cha vợ này không? Trần Hàm Tuệ, đừng tưởng gả đi rồi, cánh cũng cứng hơn, dẫn hắn về nhà mẹ đẻ nháo cái gì? ở nhà không tốt, gả chồng xong càng hỗn! "Trần Khai nắm lấy thân phận cha vợ áp Vu Cảnh Đình, không dám chọc Vu Cảnh Đình tức giận, vì vậy ông ta chỉ có thể mắng con gái mình.
Không mắng Hàm Tuệ thì không sao, nhưng đã động vào Hàm Tuệ người của hắn, khí huyết Vu Cảnh Đình sôi lên.
"Tên Trần kia, mau tránh ra, đừng cản ta đi chém chết con khốn Liễu Tịch Mai đó!"Không cho kêu cha thì không gọi nữa, hắn còn không phải là hiếm lạ đâu.
Vu Cảnh Đình ở Vương gia thôn, không ai dám chửi người của hắn, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, nếu dám mắng vợ hắn, liền phải đánh cho bọn họ một trận!Tác giả có lời muốn nói: cái tên Vu Thiết Căn, à không, tại sao Vu Cảnh Đình lại đổi tên, nguồn gốc của tên hắn là gì ~Cùng đón xem những chương sau nha.
(Hết chương này).