Thập Niên 80 Theo Đuổi Anh Chồng Ác Bá


Bác sĩ rời phòng mổ đi theo bên Hàm Tuệ, kê một số thuốc an thai.

Hàm Tuệ có đôi mắt tinh, nhìn thấy trên bàn có một lọ axit folic* trên bàn.

*Tác dụng của axit folic đối với cơ thể là giúp sản xuất và duy trì các tế bào mới và đồng thời giúp ngăn ngừa những thay đổi ở ADN có thể dẫn đến ung thư.

Axit folic được sử dụng như một loại thuốc điều trị chứng thiếu axit folic và một số loại bệnh thiếu máu (thiếu các tế bào hồng cầu) gây ra do thiếu hụt axit folic.

"Cái đó, tôi muốn một lọ.

"Tác dụng của axit folic chưa được phổ cập rộng rãi, không chủ động muốn bác sĩ sẽ không kê thêm.


Vu Cảnh Đình chộp lấy cái chai, hắn đi học có vài năm không nhận ra được mấy chữ, chỉ có thể đoán mò cái hướng dẫn, xác nhận không có hại cho hài tử mới đặt xuống.

Bất đồng với hình ảnh anh nông dân chân tay thô ráp, mười ngón tay hắn thon dài, không một vết chai sần.

Cuối năm đội sản xuất kế toán công điểm, hắn luôn đứng đầu trong đám đàn ông, nhưng không có liên quan gì đến việc cần cù lao động.

Hắn luôn tìm cớ để trốn việc, hai vị đội trưởng đều bị hắn đánh qua, đối với hành vi hung dữ này chỉ biết giận chứ không dám nói gì, chấm công cho hắn thấp sẽ bị đánh.

Hàm Tuệ nhìn sườn mặt hắn xuất thần.

Diện mạo của hắn được thừa hưởng từ lão bà hắn, từng là người phụ nữ có đôi mắt hồ ly đẹp nhất trong thôn, không thể nghi ngờ hắn rất đẹp trai, mày rậm mắt sáng, lông mi dài, chỉ là cả người tỏ ra hung dữ làm cho người khác không dám tới gần.

Hắn cao 1 mét 86, trông hơi gầy nhưng có cơ bắp, đầu cạo trọc, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn giống như vừa mới ra từ trong tù.

Đi bộ trên trấn trông rất khả nghi, thường bị ngăn lại kiểm tra giấy tờ.

Cô nghĩ đến cơ bụng tám múi của hắn, cả cánh tay cường tráng dễ dàng ôm cô vào lòng mà thân mật.

“Tới cửa thanh toán đi.

” Bác sĩ đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.

Vu Cảnh Đình sờ vào túi, bên trong có hai năm phân tiền còn có vài điếu thuốc lá.


Cái tên nghèo kiết xác, đang nói chính hắn, tròng mắt chuyển động, giọng kéo cao.

"Các ngươi phẫu thuật cho vợ ta, có thư giới thiệu của đại đội không?"Vu Cảnh Đình nắm lấy cổ áo bác sĩ, thanh âm như sấm:"Dám làm trái quy tắc phẫu thuật cho vợ ta, suýt giết chết con của lão tử, còn dám nói chuyện tiền bạc với ông đây?"“Anh không được đánh người!” Hàm Tuệ ấn tay Vu Cảnh Đình.

Bác sĩ thở phào một hơi, còn may mà gặp một kẻ nhát gan——"Ta sẽ báo lên trên—— các người nhận phong bì đỏ, phải không? Viện trưởng có ở đây không? Ta muốn cùng hắn nói chuyện, văn phòng ở đâu ta cũng biết.

”Hàm Tuệ nhẹ nhàng nói nói ra khiến gan của bác sĩ run lên.

“Tham mưu” này không dại gì muốn đánh người sao, bác sĩ khóc không ra nước mắt.

Vu Cảnh Đình nhìn cô con vợ mập tán thưởng —— sao hôm nay lại thuận mắt thế này?Không phải tốn một phân tiền nào, không chỉ lấy được thuốc dưỡng thai, còn bắt tên bác sĩ kia hai tay dâng lên phiếu thịt, phiếu đường, bắt hắn nôn ra bao phong bì—— tốt nhất là phải gấp đôi.

Sau khi xuất viện, Vu Cảnh Đình cố kìm nén cảm xúc.

Mặc dù lúc trước cô bảo vệ tốt cho đám bác sĩ kia, ai biết được có phải diễn trò cho hắn xem?Không hù dọa cô một chút, vạn nhất lại đến đây phá thai thì sao?“Nữ nhân này, cô thật là——” Lời nói xúc phạm đã đến bên miệng, nhìn thấy cô đáng thương nhìn anh, hắn không thể hét ra.


"Anh thật là hung dữ.

"Lão tử muốn ăn thịt người! Vu Cảnh Đình gầm lên trong lòng, nhưng thanh âm lại dịu đi một chút.

"Không phải cô vừa nói chuyện với bác sĩ rất táo bạo sao?"Hàm Tuệ cúi đầu, đá những viên sỏi trên mặt đất.

“Bọn họ là người ngoài, em không sợ bọn họ, anh là người trong nhà so với bọn họ không giống nhau, nếu anh không rống nữa, em mới cùng anh nói chuyện.

”Cô nói hắn là người nhà!Vu Cảnh Đình trong lòng vui mừng khôn xiết, vừa định duỗi tay ôm cô, lại cảm thấy chỗ nào không đúng.

Trước một giây còn muốn phá thai, giây sau liền muốn cùng hắn sinh hoạt? Thực khả nghi!(hết chương).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận