Vu Cảnh Đình cất chiếc khăn tay vào túi.
Quay lại, đưa tay về phía ông chú bán khoai lang nướng.
"Cho ta một tờ giấy.
"Bán khoai lang nướng :? ? ?“Khoai lang nướng của ngươi quá hôi, đến mức làm vợ của ta phát nôn.
” Vu Cảnh Đình ném ra lửa giận tức phụ ném hết ra ngoài, vừa thấy ông ta chính mình rất không vui.
Đại thúc không dám nói gì, lấy từ thùng sơn đựng khoai lang ra một cuộn giấy, đang định xé một tờ đã bị Vu Cảnh Đình cướp lấy, không thương tiếc dùng hết nửa cuộn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn đã chết trong mắt đại thúc kia mấy trăm lần rồi.
“Ngươi nhìn cái gì nhìn?! Lo mà nướng khoai lang!”Vu Cảnh Đình ném cuộn giấy thừa lại, trong ánh mắt phẫn hận của ông chú, hắn gắp một củ khoai lang nướng nhét vào tay Hàm Tuệ.
Đại thúc: ! ! ! Thích ăn liền lấy? Tên này không có mặt mũi sao?Vu Cảnh Đình ngày thường ở trong thôn chính là ngang ngược vô lí như vậy.
Hàm Tuệ xấu hổ, tay xờ vào túi, nó còn nhẵn hơn cả mặt cô đấy.
Bàn tay nhỏ bé thò vào túi hắn lấy ra 5 xu, dưới ánh mắt đau khổ của Vu Cảnh Đình, hắn đưa cho đại thúc.
"Dối tượng của tôi thích nói giỡn, bác đừng chấp hắn làm gì, như vậy có đủ không ạ?"Đại thúc chỗ nào dám nói không đủ, người này lớn lên trông xinh đẹp, ăn nói giống như người văn minh, nhưng nhìn người nam nhân đi theo bên cạnh kia, liền biết hắn là cái dạng không tốt đẹp rồi, nếu ông nói không đủ, vị gia gia này có thể đem cả sạp khoai lang ném đi đấy chứ.
“Đủ rồi, đủ rồi, đi thong thả a!” Mau đi nhanh đi, ở lại chỉ dọa người!Vu Cảnh Đình nghẹn khuất cả một bụng, hắn ở thôn Vương gia chưa bao giờ phải trả tiền cho người ta đâu!Đang tức giận thì nghe thấy cái giọng mềm như bông gọi mình là đối tượng kia, nháy mắt khó chịu trong lòng đều biến mất.
Hắn vui đến quên trời quên đất, bỏ chuyện cãi nhau lúc trước ra sau đầu.
Chờ hai người đi rồi, đại thúc mới thở phào một hơi, lầm bầm lầu bầu:"Làm ta sợ chết khiếp, cô gái tốt bụng như vậy sao có thể tìm được đồ đểu cáng kia làm đối tượng chứ, còn dám chán ghét khoai lang nhà ta hôi —— không dễ ngửi ngươi còn lấy?"Món khoai nướng này truyền mười đời rồi đấy làm sao mà không ngon được, hừ hừ!Hàm Tuệ cầm củ khoai lang nướng nóng hổi, cơn buồn nôn trong bụng cùng với sự chán ghét Lý Xuân Tài đã áp xuống được một chút.
Cô không thể kể cho Vu Cảnh Đình về chuyện kiếp trước được, nói ra sẽ khiến hắn sợ hãi, Trần Hàm Tuệ hiểu rõ cái tính khí kia của hắn, nếu hắn biết kiếp trước cô chịu quá nhiều ủy khuất khẳng định cầm cả thùng xăng tới nhà Lý Xuân Tài thiêu sống hắn ta đi?Lý Xuân Tài chết cũng không đáng tiếc, nhưng cô vẫn mong cùng Vu Cảnh Đình chung sống cả đời, hắn vào tù thì phải làm sao!Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lý Xuân Tài, trước tiên phải tính sổ chuyện Liễu Tịch Mai lừa cô tới đây phá thai, sau đó tìm cách trả thù tên cặn bã Lý Xuân Tài.
"Không phải Lý —— tên ẻo lả xúi giục cô phá thai, kia rốt cuộc là ai?"Vu Cảnh Đình hứng khởi cái câu “Đối tượng” vài phút, trong lòng vui mừng khôn xiết, lại nhớ ra chuyện này.
“Anh phải hứa chuyện này để em tự xử lý, anh chỉ có thể tới hỗ trợ, tuyệt đối không được động thủ!” Hắn kia không nhẹ không nặng, vừa ra tay phải đem người đánh cho tàn phế.
"Đừng nói cái khác, mau vào chính sự!"Không cho đánh, hắn có thể đá a.
Còn có thể đập, dùng xẻng đập! Hất một chậu nước lạnh rồi treo nó lên cây, bôi mật ong lên ‘chim’ hắn cho côn trùng cắn hỏng với rải gạo lên người cho gà mổ chết —— phương thức trả thù của Vu Cảnh Đình thời điểm này đã đạt đến mức đỉnh cao.
Nếu khi còn đi học hắn có vốn từ phong phú như vậy, sao còn chưa học hết cấp hai?"Là Liễu Tịch Mai cùng mẹ kế lừa em đến, chúng ta trở về tìm cô ta tính sổ.
" Hàm Tuệ không biết suy nghĩ trong bụng của Vu Cảnh Đình, cứ như vậy nói sự thật cho hắn.
“Nga, mẹ! ?” Vậy không thể bôi mật ong lên cái chim rồi—— đổi chỗ kia đi?Tác giả tâm hồn trong sáng: Muốn bôi chỗ nào vậy?(Hết chương này).