Chuyện năm đó Trương Lê Hoa và Vương Bảo Tráng qua lại, ông biết.
Nhà Vương Bảo Tráng nghèo, không đủ tiền sính lễ, nhà ông có thể cho đủ tiền sính lễ, cho nên Trương Lê Hoa mới lấy ông.
Sau khi cưới Trương Lê Hoa, ông vẫn thường xuyên chạy đến nói chuyện với Vương Bảo Tráng, nói Trương Lê Hoa đảm đang, hiền lành, mục đích chính là để khoe khoang, dẫm Vương Bảo Tráng dưới chân.
Sau khi con trai chào đời, ông cũng suốt ngày ôm con trai đến tìm Vương Bảo Tráng, khoe khoang Trương Lê Hoa sinh cho ông một đứa con trai mập mạp.
Kết quả, con trai của ông, lại không phải con ruột của ông? Bao nhiêu năm nay, ông vẫn luôn nuôi con cho người khác sao?
Hơn nữa, người đàn ông đó, còn là Vương Bảo Tráng?
Lửa giận trong lòng Giang Thiết Quân sôi sục...
Lật tung nửa căn nhà, vẫn chưa tìm thấy giấy báo trúng tuyển, trong lòng Trương Lê Hoa nóng như lửa đốt, nhìn thấy Giang Thiết Quân đứng ngây người, bà ta tức giận mắng:
"Ông đứng ngây ra đấy làm gì, còn không mau tìm đi, con trai mà không vào được đại học, tôi sẽ cho ông đẹp mặt!"
Giang Thiết Quân hiện tại, điều không muốn nghe nhất, chính là hai chữ "con trai".
Con trai cái khỉ gì! Đó là con hoang!
"Con đàn bà lăng loàn! Dám lừa tôi, để tôi nuôi con hoang cho người khác."
Giang Thiết Quân túm lấy Trương Lê Hoa, ấn đầu bà ta xuống đất, gân xanh trên mặt nổi lên: "Mày dám lăng loàn, còn dám cho tao đội mũ xanh, tao đánh chết mày!"
Giang Thiên Bảo đang ở trong phòng lục tìm, nghe thấy hai người bên ngoài lại đánh nhau, cậu ta bực tức đạp cửa xông ra.
"Bố mẹ làm gì đấy, muốn đánh nhau thì chờ con tìm được giấy báo trúng tuyển rồi đánh tiếp được không? Không có giấy báo trúng tuyển thì con không vào đại học được, sau này con chẳng nên người, bố mẹ cứ chờ mà khóc đi! Phiền chết đi được!"
Giang Thiên Bảo xuất hiện, khiến lửa giận của Giang Thiết Quân lại bùng lên.
Thậm chí Giang Thiết Quân còn cảm thấy, càng nhìn Giang Thiên Bảo, càng thấy nó giống Vương Bảo Tráng: "Thằng con hoang!"
Lạnh lùng nhìn Giang Thiên Bảo đang bị đánh, Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, trở về phòng lấy đồ của mình, rồi quay người rời khỏi.
Cô vốn định sáng mai mới đi, nhưng bây giờ thì không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Lúc đạp xe ra khỏi ngõ, Giang Thiên Ca nghe thấy có người hô hoán phía sau: "Nhanh lên! Đi gọi trưởng thôn đi, nhà Giang Thiết Quân lại đánh nhau rồi! Giang Thiết Quân không biết bị làm sao nữa, ngay cả Thiên Bảo mà cũng đánh..."
Giang Thiên Ca cười lạnh trong lòng.
Chẳng phải muốn cướp giấy báo trúng tuyển của cô sao?
Chẳng phải muốn cướp chỗ học đại học của cô sao?
Vậy thì từ giờ hãy làm một đứa con hoang không rõ lai lịch, ngày ngày bị đánh đập đi.
Khi Giang Thiên Ca đạp xe đến thị trấn thì trời đã tối, không còn xe khách đi thành phố nữa.
Cô đành tìm một nhà nghỉ để tá túc.
Sau khi để đồ đạc ở nhà nghỉ, Giang Thiên Ca đi ra ngoài, xem có thể gặp may gặp được Trần Chí Dũng hay không.
Qủa nhiên để cô gặp được anh.
Trần Chí Dũng vẫn chưa về nhà, đang ngồi ở quán nướng.
Nghe thấy tiếng Giang Thiên Ca gọi mình, Trần Chí Dũng theo phản xạ đứng bật dậy, đi được hai bước, anh lại chạy về phía quầy, cầm theo hai xiên rau hẹ, chạy đến chỗ cô: "Chị Giang, lại đây, ăn xiên nướng đi!"
Rau hẹ bị nướng cháy đen thui.
"Không cần đâu."
Trần Chí Dũng tưởng Giang Thiên Ca chê không phải thịt, liền giải thích: "Cậu ăn đỡ đi, hết thịt rồi, chỉ còn mỗi rau hẹ..."
Giang Thiên Ca: "Tôi muốn nhờ cậu một việc."
Nghe thấy hai chữ "nhờ việc", Trần Chí Dũng lập tức trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "Nhờ...!nhờ việc gì?"
Sáng nay Giang Thiên Ca cũng như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nói muốn nhờ anh giúp, kết quả là nhờ anh đi lấy kết quả xét nghiệm máu.
Bây giờ, lại...!lại muốn nhờ việc gì nữa đây?
"Bạn học Giang, không phải là việc...!phạm pháp đấy chứ?"
"Phạm pháp gì chứ, tôi chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp."
"Vậy cậu giúp tôi hỏi xem, hôm nay Giang Thiên Bảo, đã ở cùng với ai."
Giấy báo trúng tuyển chắc chắn là bị người ta lấy trộm khi Giang Thiên Bảo không để ý.
Không biết là người lấy trộm thấy Giang Thiên Bảo quá đáng ghét, nên lấy giấy báo trúng tuyển rồi vứt đi, hay là cũng có ý định lấy giấy báo trúng tuyển, giả mạo đi học đại học.
Dù là như thế nào, cô cũng phải cẩn thận.
Trần Chí Dũng thở phào nhẹ nhõm: "Được, ngày mai tôi sẽ đi hỏi, hỏi xong sẽ báo cho cậu biết, tôi đến nhà tìm cậu."
Giang Thiên Ca: "Không cần đâu, mấy hôm nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Nói xong, cô lại nhắc nhở: “Cậu cũng đừng đến thôn Tứ Lâu nữa, bọn họ đã nhìn thấy tờ giấy đó rồi, nếu để lộ ra, cậu cẩn thận bị đánh đấy."
Hôm nay Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đã nhìn thấy Trần Chí Dũng, chờ khi bọn họ phát hiện ra, không tìm thấy cô để tính sổ, nói không chừng sẽ đi tìm Trần Chí Dũng.
Mặc dù Giang Thiên Ca cảm thấy, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa không thể phản ứng nhanh như vậy.
Nhưng Trần Chí Dũng dù sao cũng đã giúp cô, nên cô phải nhắc nhở anh trước.
"Sau này tránh xa những người nhà họ Giang kia ra, đừng để bị người ta lừa gạt lúc nào không hay."
Trần Chí Dũng: "..."
Anh cười khổ gật đầu, nhớ đến lời Giang Thiên Ca vừa nói, lại hỏi: "Cậu...!định đi rồi sao? Bao giờ đi? Đi Bắc Kinh à? Chẳng phải còn chưa đến ngày nhập học sao?"