Tô Minh Tây nhìn thấy bà ta liền chán ghét, thái độ lạnh nhạt “Bà lại không phải là mẹ ruột của tôi, tôi vì cái gì mà phải về nhà của mấy người?”“Tôi nuôi cô mười mấy năm, hiện tại cô lớn như vậy, liền một câu chào hỏi cũng không nói đã chạy đi, cô như vậy có phải không hiểu lễ nghĩa không?”Bà ta nói như vậy khiến Tô Minh Tây thấy thật nực cười “ Bà không nói với tôi cái gì, một mình chạy về Thân gia lừa dối mẹ tôi, để mẹ đừng đến tìm tôi, bà như vậy là hiểu lễ nghĩa sao?”Nhiêu Lệ Hoa đuối lý, mười năm trước bà ta nghĩ muốn đem con gái mình đổi trở về, nhưng khi chạy đến nông thôn, nhìn thấy đứa con gái của bà ta bị si ngốc rồi lại nghe ngóng thành tích hai năm nay của con bé kém cỏi rối tinh rồi mù.
Trong lòng so sánh với Tô Minh Tây xinh đẹp giỏi giang làm cho bà ta đánh mất ý niệm đổi con trở về.Tô Minh Tây chính là học sinh giỏi nhất trường, năm nay chắc chắn có thể thi đỗ đại học, giúp cho bà ta hãnh diện nâng cao đầu trước họ hàng bạn bè.
Nếu mà Tô Minh Tây không thi đỗ thì với tứng mạo của cô, bà ta nghĩ, ở Nham Thành cũng có thể có một mối kết thân với nhà tốt.
Tương lai Tô gia nước lên thì thuyền lên theo.Mấy ngày hôm trước đứa con gái chết tiệt của bà ta kia, lại chạy từ nông thôn đến đây.
Hơn nữa đột nhiên lại trở lên thông minh không còn si ngốc.
Vì vậy mà bảo con bé trở về nông thôn là không có khả năng.
Tình cảnh như vậy làm cho Nhiêu Lệ Hoa nghĩ ra cách, tự mình nuôi dưỡng cả ba đứa con gái.Nhưng bà ta có làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Minh Tây chẳng chào hỏi một câu với bà ta, còn tự mình chạy đến đội vận chuyển nhận tiền lương làm tiền đi đường, bà ta đúng là trở tay không kịp.Nhiêu Lệ Hoa không cam lòng để Tô Minh Tây đi, bà ta tính toán, trước tiên đem người về nhà rồi lại tính tiếp.“Không phải là không cho cô đi, mà là cô giáo con đến thăm gia đình, không thể để cho thầy cô ở nhà chờ đợi lâu được, cô nhanh chóng về nhà với tôi”.Nhiêu Lệ Hoa cư nhiên tìm đến thầy cô của cô..