Thập Niên 80 Tôi Là Trụ Cột Dẫn Dắt Cả Gia Đình


Thêm chút muối, bột ngọt và nước tương, trộn vào bát dưa cải, nếm thử thì thấy mùi vị cũng không tệ.


Sau đó bà lấy ra một túi sữa đậu nành trong thùng, cạnh hũ dưa cải, đem cơm cùng dưa chua, sữa đậu nành sắp xếp gọn rồi đi ra đồng.


Ba chị em mỗi người cũng cõng chiếc gùi nhỏ trên lưng đi lên núi hái cỏ heo, đi được nửa đường, Tô Hướng Noãn bỗng kéo Tô Hướng Dương chạy lên núi, Tô Hướng Dương bị Tô Hướng Noãn dẫn theo mệt đến nỗi thở hồng hộc, thời điểm đến đích trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất mà thở.


"Chúng ta, chúng ta nghỉ ngơi trước một lúc rồi lại cắt cỏ heo.

"

Tô Hương Noãn người đến mặt cũng không đỏ, trống thấy cạnh đó có một cây mận kết rất nhiều trái, nàng rất muốn ăn, nàng ra vẻ rất đáng thương nhìn đại tỷ.

"Muội thấy trên cây có rất nhiều mận, đại tỷ, muội muốn ăn mận, tỷ có thể đi hái một ít không? chúng ta bây giờ nghỉ ngơi vừa vặn có thể ăn.


"

Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của tiểu muội, Tô Hướng Uyển không thể từ chối, liền đưa gùi cho tiểu muội, bảo nàng đứng dưới gốc cây đỡ lấy, sau đó đi đến gốc cây mận.


Ngoại trừ một số trẻ em ở nông thôn, hầu hết trẻ em đều có thể trèo cây và hái rất nhiều mận trong thời gian ngắn.


Cắn thử một miếng, vị chua ngọt ngọt ngào khiến người ta không thể ngừng ăn.


Ba chị em ăn xong mận vừa hái, liền hái thêm mấy quả cho cha mẹ, rồi bắt đầu cắt cỏ heo.


Trên cánh đồng bắp, Lý Ngọc Mai đội một chiếc mũ rơm đang bẻ ngô, mặc dù là buổi sáng, nhưng mặt đất vẫn nóng nực, cộng với việc bẻ ngô trong một canh giờ qua, mồ hôi đã chảy dài trên mặt bà, Lý Ngọc Mai liền ngồi xuống đất, dùng chiếc mũ rơm đẻ quạt cho mình.



Vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, thì đại tẩu Vương Thu Nguyệt đã đi tới ngồi cạnh cùng bà nói chuyện phiếm, hai nhà gần nhau đến mức ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy.


Vương Thu Nguyệt: "Hôm nay trời nóng quá, tôi chẳng muốn trồng trọt trên vùng đất này, nhưng nếu không trồng thì sẽ không có gì để ăn.

"

Nhìn thấy cổ họng bốc khói của Vương Thu Nguyệt, Lý Ngọc Mai đổ nước trong ấm vào một cái bát và đưa cho cô, "Uống chút nước trước đi.

"

“Nông dân đều không phải là như thế này sao? Huống chi nhà chị mỗi năm cũng chỉ bận một lần, đại ca ta lái máy kéo là kiếm được tiền, Chính Bình cũng đang đi làm kiếm tiền, trong thôn rất ít người có cuộc sống dễ dàng như chị.

"

Nhắc đến đứa con kém may mắn của mình, Vương Thu Nguyệt liền tức giận: "Đừng nhắc đến tiểu tử thối đó với tôi, cô nói xem nó bỏ công việc ở ruộng của nhà mình, chạy đi làm ruộng cho nhà người khác, nhìn cha mẹ mình vất vả, biết đau lòng cha mẹ người khác, cũng không biết đau lòng cha mẹ mình.

Đây còn là chưa kết hôn, một khi nó đã kết hôn rồi, chắc nó sẽ biến thành con của người ta mất.

"

Lý Ngọc Mai không biết trả lời thế nào, đành phải nói: “Chính Bình sắp kết hôn sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận